VanVN.Net - Tác giả Nhụy Nguyên tên khai sinh là Trần Nguyên Sỹ, sinh năm 1979 tại Can Lộc, Hà Tĩnh. Tốt nghiệp khoa Sử trường Đại học Huế, chuyển sang làm văn chương từ năm 2006. Hiện anh là BTV văn học của tạp chí Sông Hương. Tập thơ “Khi người ta cúi mặt” ra đời vào đầu năm nay, chỉ mới đến tay rất ít người đọc, bởi theo anh: “Thơ phải từ lòng mình mà ra. Đã là những lời máu thịt thì phải tìm đến tâm hồn đồng điệu.” VanVN.Net trân trọng gửi đến bạn đọc một số bài trong tập thơ này.
Tác giả Nhụy Nguyên
Khuôn mặt góp vào nhân loại
Mỗi bận soi gương
Tôi chỉ tìm “vết sẹo”
Vết sẹo, hẳn như một dấu nhân của tử thần…
Vết sẹo ở đâu?!
Đi giữa cuộc đời gặp ai tôi cũng hỏi:
- Ở đâu trên khuôn mặt tôi, vết sẹo?
Không mấy ai trả lời. Như không ai thấy được
(!)
Tôi vận hành
Bàn tay từ từ kiếp trước
Tự vuốt qua
Cái khuôn mặt
Giữa muôn mặt người
Em đã đánh dấu. Rồi… quên!
21/12/2007
Bản di chúc của trái đất
Khi ta chết
sẽ chẳng có nơi chôn
Cứ treo ngược giữa trời
làm quả cân vũ trụ
Hồng hoang biển
không còn chắt được giọt nước mắt nào
lúc đó
người đàn bà
đứng nhìn ra biển cả,
trong mắt xuất hiện một con thuyền
bão tố đã vét sạch mẻ lưới đêm qua
cả người đàn ông vạm vỡ...
tôi - vô hình trước chị - nhìn vào
đôi mắt ấy
sợ con thuyền lớn lên
mắc cạn!
Nhận diện
nhiều khi
ta đốt cháy khí huyết tận thu từ quần dương kỳ bệnh hoạn
rồi ta lại bao dung cho điều mình vừa nguyền rủa
con thú u mê từ kiếp trước...
nhiều khi
ta quỳ dưới gốc nhang cắm đau lòng cát
cái lạy như nhát chém
chậm giữa không gian thánh đường
tồn lưu âm bản
Máu rỏ. Tráng phim. Vén mặt kiếp người
Chiêu hồn
Tôi ngồi đối bóng cô đơn
Thơ nương vào những linh hồn mọc lên
Tôi ngồi đánh bóng tuổi tên
Nghe thơ chết yểu trước hiên nhà mồ
Tôi ngồi đối bóng giấc mơ
Thấy mình như một câu thơ... liệm rồi
Em giờ ảo ảnh trong tôi
Còn ai đánh bóng dáng ngồi chịu tang!?
Đoạn cuối của ngày
5h chiều. Cuối hạ
mặt trời chưa tắt
trên rẻo cao đã lạnh
cụ chủ nhà (có người con trai vừa hóa thân vào
cây Kim Giao) ngồi thu lu trước bậu cửa
tẩu thuốc dài bằng một ngày sắp qua
tôi trở về từ rừng Ma
vác theo nhành cây Kim Giao làm chứng...
cụ già vẫn mơ màng nhả khói
chẳng màng đến sắn khoai
mai này, người chủ trọ kia
ký gửi linh hồn vào cây Kim Giao
liệu tôi có bị rừng Ma trừng phạt
tội đốn gãy... ai đó?
trong ngôi nhà trọ
tôi hết đứng lại ngồi
hết nhìn cụ già lại nhìn vô - bên bếp lửa
đỏ như máu cây Kim Giao
có người phụ nữ ngồi thu lu...
Chị mới chết chồng!
Khoảng vô thức
nửa đêm
về sáng
con mèo hoang động đực
kêu như đứa trẻ đói sữa
tôi nằm một mình trong ngôi nhà hoang
vật vã nỗi nhớ em
...man trá
trên xà nhà
chợt con mèo hoang diệt dục
chọc ánh nhìn vào loài vật trong tôi...
tất cả rồi lặng im
con mèo hoang bỏ đi tìm giống
còn lại tôi,
với nát nhàu bóng em.
Bức hình đen
đêm bị đánh loãng
bởi tiếng thét gào của lũ sóng điên tàng
thức giấc quá sớm
biển níu bờ
đàn hồi niềm đau
dẫu được dãy núi vỡ vàm
hiến thân che chắn
chân trời vẫn ngả nghiêng.
biển oằn gập xuống...
và sóng - những
thiên thần quỷ dữ
cuộn tròn,
đâm đầu vào đá
bức phù điêu
tan
trắng xoá.
biển,
chít sóng lên đầu
phủ phục trước ống kính
Và quỷ. Và tôi
không hiểu ai xui khiến tôi
lại tới cầm cái chổi
quét nền nhà láng coóng.
có lẽ là quỷ
phải, từ lâu tôi vẫn tin trong mình có quỷ
quỷ thật!
nền nhà sạch là thế
dưới ánh nắng buổi mai xuyên vào
tôi vẫn thấy vô vàn bụi
vùng lên từ lưỡi chổi.
Không như thân thể em...
đêm qua,
giữa sự minh bạch nhất của kiếp người
chỉ có mỗi hạt bụi
oằn oại
dưới tấc lưỡi của quỷ.
Màng đêm
đám mây hoàng hôn cố kéo dãn ngày ra
đêm trở mình rất khẽ
Tôi - Em kéo co thời son trẻ
rách bươm màng tối trắng trinh!
Khoảng vắng
có những tiếng kêu vô thức
cất lên ở phút giây đỉnh cao
của cuộc tình khủng khiếp
như tiếng sói tru lên trong một cánh rừng chiều
chái vàng ánh nắng
rồi... cặp tình nhân nằm thượt dài
bất động!
trên vũng lầy ấy,
tình yêu giãy giụa
buông lơi từng tiếng thở dài não nuột
len lỏi giữa thời gian...
đêm đổ xuống
bóng đen bủa vây quanh túp lều
hoang vắng
như nỗi day dứt câm lặng
trùm lên ngôi mộ cổ
chưa khai quật bao giờ
Hoang dã thơ
những câu thơ tôi viết
như bầy thú chưa được thuần dưỡng
tay thợ săn cừ khôi nào đó đã
lừa chúng vào một chỗ
nếu đói,
chúng sẽ ăn thịt nhau
nếu no,
chúng bày trò dâm đãng
ôi những câu thơ hoang dã của tôi
hãy mau co chân phóng trở lại rừng...
người!
VanVN.Net - Tác giả Nhụy Nguyên tên khai sinh là Trần Nguyên Sỹ, sinh năm 1979 tại Can Lộc, Hà Tĩnh. Tốt nghiệp khoa Sử trường Đại học Huế, chuyển sang làm văn chương từ năm 2006. Hiện anh là BTV văn học của tạp chí Sông Hương. Tập thơ “Khi người ta cúi mặt” ra đời vào đầu năm nay, chỉ mới đến tay rất ít người đọc, bởi theo anh: “Thơ phải từ lòng mình mà ra. Đã là những lời máu thịt thì phải tìm đến tâm hồn đồng điệu.” VanVN.Net trân trọng gửi đến bạn đọc một số bài trong tập thơ này.
Tác giả Nhụy Nguyên
Khuôn mặt góp vào nhân loại
Mỗi bận soi gương
Tôi chỉ tìm “vết sẹo”
Vết sẹo, hẳn như một dấu nhân của tử thần…
Vết sẹo ở đâu?!
Đi giữa cuộc đời gặp ai tôi cũng hỏi:
- Ở đâu trên khuôn mặt tôi, vết sẹo?
Không mấy ai trả lời. Như không ai thấy được
(!)
Tôi vận hành
Bàn tay từ từ kiếp trước
Tự vuốt qua
Cái khuôn mặt
Giữa muôn mặt người
Em đã đánh dấu. Rồi… quên!
21/12/2007
Bản di chúc của trái đất
Khi ta chết
sẽ chẳng có nơi chôn
Cứ treo ngược giữa trời
làm quả cân vũ trụ
Hồng hoang biển
không còn chắt được giọt nước mắt nào
lúc đó
người đàn bà
đứng nhìn ra biển cả,
trong mắt xuất hiện một con thuyền
bão tố đã vét sạch mẻ lưới đêm qua
cả người đàn ông vạm vỡ...
tôi - vô hình trước chị - nhìn vào
đôi mắt ấy
sợ con thuyền lớn lên
mắc cạn!
Nhận diện
nhiều khi
ta đốt cháy khí huyết tận thu từ quần dương kỳ bệnh hoạn
rồi ta lại bao dung cho điều mình vừa nguyền rủa
con thú u mê từ kiếp trước...
nhiều khi
ta quỳ dưới gốc nhang cắm đau lòng cát
cái lạy như nhát chém
chậm giữa không gian thánh đường
tồn lưu âm bản
Máu rỏ. Tráng phim. Vén mặt kiếp người
Chiêu hồn
Tôi ngồi đối bóng cô đơn
Thơ nương vào những linh hồn mọc lên
Tôi ngồi đánh bóng tuổi tên
Nghe thơ chết yểu trước hiên nhà mồ
Tôi ngồi đối bóng giấc mơ
Thấy mình như một câu thơ... liệm rồi
Em giờ ảo ảnh trong tôi
Còn ai đánh bóng dáng ngồi chịu tang!?
Đoạn cuối của ngày
5h chiều. Cuối hạ
mặt trời chưa tắt
trên rẻo cao đã lạnh
cụ chủ nhà (có người con trai vừa hóa thân vào
cây Kim Giao) ngồi thu lu trước bậu cửa
tẩu thuốc dài bằng một ngày sắp qua
tôi trở về từ rừng Ma
vác theo nhành cây Kim Giao làm chứng...
cụ già vẫn mơ màng nhả khói
chẳng màng đến sắn khoai
mai này, người chủ trọ kia
ký gửi linh hồn vào cây Kim Giao
liệu tôi có bị rừng Ma trừng phạt
tội đốn gãy... ai đó?
trong ngôi nhà trọ
tôi hết đứng lại ngồi
hết nhìn cụ già lại nhìn vô - bên bếp lửa
đỏ như máu cây Kim Giao
có người phụ nữ ngồi thu lu...
Chị mới chết chồng!
Khoảng vô thức
nửa đêm
về sáng
con mèo hoang động đực
kêu như đứa trẻ đói sữa
tôi nằm một mình trong ngôi nhà hoang
vật vã nỗi nhớ em
...man trá
trên xà nhà
chợt con mèo hoang diệt dục
chọc ánh nhìn vào loài vật trong tôi...
tất cả rồi lặng im
con mèo hoang bỏ đi tìm giống
còn lại tôi,
với nát nhàu bóng em.
Bức hình đen
đêm bị đánh loãng
bởi tiếng thét gào của lũ sóng điên tàng
thức giấc quá sớm
biển níu bờ
đàn hồi niềm đau
dẫu được dãy núi vỡ vàm
hiến thân che chắn
chân trời vẫn ngả nghiêng.
biển oằn gập xuống...
và sóng - những
thiên thần quỷ dữ
cuộn tròn,
đâm đầu vào đá
bức phù điêu
tan
trắng xoá.
biển,
chít sóng lên đầu
phủ phục trước ống kính
Và quỷ. Và tôi
không hiểu ai xui khiến tôi
lại tới cầm cái chổi
quét nền nhà láng coóng.
có lẽ là quỷ
phải, từ lâu tôi vẫn tin trong mình có quỷ
quỷ thật!
nền nhà sạch là thế
dưới ánh nắng buổi mai xuyên vào
tôi vẫn thấy vô vàn bụi
vùng lên từ lưỡi chổi.
Không như thân thể em...
đêm qua,
giữa sự minh bạch nhất của kiếp người
chỉ có mỗi hạt bụi
oằn oại
dưới tấc lưỡi của quỷ.
Màng đêm
đám mây hoàng hôn cố kéo dãn ngày ra
đêm trở mình rất khẽ
Tôi - Em kéo co thời son trẻ
rách bươm màng tối trắng trinh!
Khoảng vắng
có những tiếng kêu vô thức
cất lên ở phút giây đỉnh cao
của cuộc tình khủng khiếp
như tiếng sói tru lên trong một cánh rừng chiều
chái vàng ánh nắng
rồi... cặp tình nhân nằm thượt dài
bất động!
trên vũng lầy ấy,
tình yêu giãy giụa
buông lơi từng tiếng thở dài não nuột
len lỏi giữa thời gian...
đêm đổ xuống
bóng đen bủa vây quanh túp lều
hoang vắng
như nỗi day dứt câm lặng
trùm lên ngôi mộ cổ
chưa khai quật bao giờ
Hoang dã thơ
những câu thơ tôi viết
như bầy thú chưa được thuần dưỡng
tay thợ săn cừ khôi nào đó đã
lừa chúng vào một chỗ
nếu đói,
chúng sẽ ăn thịt nhau
nếu no,
chúng bày trò dâm đãng
ôi những câu thơ hoang dã của tôi
hãy mau co chân phóng trở lại rừng...
người!
VanVN.Net - Sáng nay, 10/8/2011 tại Nhà hát lớn Hà Nội, Hội Nạn nhân chất độc da cam/dioxin Việt Nam (VAVA) đã long trọng tổ chức Lễ kỷ niệm nửa thế kỷ thảm họa da cam gieo rắc trên đất nước ta. Đúng ...
VanVN.Net - Nhà văn I. M. Poliakov, Tổng biên tập Văn báo, ủy viên ủy ban Văn hóa phủ Tổng thống, ủy viên Đoàn chủ tịch Hội nhà báo Matxcơva, tác giả nhiều tiểu thuyết chống quan liêu như Tình trạng ...
VanVN.Net - Việc kỳ họp đầu tiên của Quốc hội khóa XIII lần này đã phải dành thời gian chủ yếu cho vấn đề tổ chức và nhân sự của các thiết chế Nhà nước, vẫn phải để ra thời lượng ...
VanVN.Net - Đỗ Kim Cuông vừa cho xuất bản “Sau rừng là biển” - cuốn tiểu thuyết thứ 12. Đọc những trang đầu, tưởng chỉ là một câu chuyện đơn giản và quen thuộc: ba người lính quê một tỉnh đồng ...
Tiếp tục chương trình hoạt động của kỳ họp thứ 4 (Khóa VIII), hôm nay, ngày 7/8/2011, BCH Hội Nhà văn VN đã có chuyến đi thực tế tại trại sản xuất giống tu hài của công ty TNHH Đỗ Tờ ...
VanVN.Net - Nửa đầu thế kỷ XIX là sự bắt đầu vương triều Nguyễn với cuộc lên ngôi của Gia Long vào 1802. Tôi muốn gọi đó là một thời “khó sống” khi viết về Nguyễn Công Trứ và Cao Bá
Tiêu đề
Viết bình luận của bạn