VanVN.Net - Lê Anh Xuân, một nhà thơ - chiến sĩ đã anh dũng hi sinh khi đang làm nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc, giành độc lập, chủ quyền cho dân tộc Việt Nam, nhưng những vần thơ của ông còn sống mãi trong lòng độc giả. Nhân dịp kỷ niệm Ngày thương binh liệt sỹ 27/7, VanVN.Net xin trân trọng đăng tải hai bài thơ đã được người đọc nhiều thế hệ yêu mến...
Trở về quê nội
Mười một năm rồi
Hôm nay ta lại về quê nội.
Mẹ tóc bạc ôm chầm ta không nói
Nghẹn ngào ta gọi mẹ, mẹ ơi!
Ôi quê hương xanh biếc bóng dừa
Có ngờ đâu hôm nay ta trở lại.
Quê hương ta tất cả vẫn còn đây
Dù người thân đã ngã xuống đất này
Ta lại gặp những mặt người ta yêu biết mấy,
Ta nhìn, ta ngắm, ta say
Ta run run nắm những bàn tay
Thương nhớ dồn trong tay ta nóng bỏng.
Đây rồi đoạn đường xưa
Nơi ta vẫn thường đi trong mộng.
Kẽo kẹt nhà ai tiếng võng trưa
Ầu ơ... thương nhớ lắm
Ôi những bông trang trắng
Những bông trang hồng
Như tấm lòng em trong trắng thủy chung
Như trái tim em một màu đỏ thắm.
Con sông nhỏ tuổi thơ ta tắm
Vẫn còn đây nước chẳng đổi dòng
Hoa lục bình tím cả bờ sông.
Mẹ lưng còng tóc bạc
Ngậm ngùi kể chuyện ta nghe.
Tám em bé chết vì bom xăng đặc
Trên đường đi học trở về;
Giặc giết mười người trong một ấp
Bà con khiêng xác chết đầy ghe
Chở lên Bến Tre đấu tranh với giặc.
Nhà ta mấy lần bom giội nát
Dừa ngả ngổn ngang xơ xác bờ tre.
Mẹ dựng tạm mái lều che mưa gió
Ơi mảnh đất nơi ta nằm thuở nhỏ
Đã thành bãi chiến trường.
Hai mươi năm đầm đìa máu đỏ
Biết mấy ngàn đêm đau thương
Biết bao người đã khuất
Quân thù giẫm nát quê hương
Mẹ ta, em ta làm sao sống được!
Ta có ngờ đâu trong mái lều dột ướt
Dưới lớp đất kia ngọn lửa vẫn còn.
Mẹ ta tần tảo sớm hôm
Nuôi các anh ta dưới hầm bí mật.
Cả đời mẹ hy sinh gan góc
Hai mươi năm giữ đất giữ làng
Ôi mẹ ta bà mẹ miền Nam.
Ta có ngờ đâu em ta đấy
Dưới mái lều kia em đã lớn lên.
Em đẹp lắm như mùa xuân bừng dậy
Súng trên vai cũng đẹp như em:
Em ơi! Sao tóc em thơm vậy
Hay em vừa đi qua vườn sầu riêng?
Ta yêu giọng em cười trong trẻo
Ngọt ngào như nước dừa xiêm,
Yêu dáng em đi qua cầu tre lắt lẻo
Dịu dàng như những nàng tiên.
Em là du kích
Em là giao liên
Em chính là quê hương ta đó
Mười một năm rồi ta nhớ, ta thương,
Đêm đầu tiên ta ngủ giữa quê hương
Sao thấy lòng ấm lạ,
Dù ngoài trời tầm tã mưa tuôn
Tiếng đại bác gầm tung vách lá.
Ôi quê hương ta đẹp quá
Dù trên đường còn những hố bom
Dù áo em hãy còn mảnh vá
Ta về đây chẳng mang gì về cho em cả
Chỉ có trái tim chung thủy sắt son
Và khẩu súng trong ta, cháy bỏng căm hờn.
DỪA ƠI
Tôi lớn lên đã thấy dừa trước ngõ
Dừa ru tôi giấc ngủ tuổi thơ
Cứ mỗi chiều nghe dừa reo trước gió
Tôi hỏi nội tôi: "Dừa có tự bao giờ?"
Nội nói: "Lúc nội còn con gái
Đã thấy bóng dừa mát rượi trước sân
Đất này xưa đầm lầy chua mặn
Đời đói nghèo cay đắng quanh năm”
Hôm nay tôi trở về quê cũ
Hai mươi năm biết mấy nắng mưa
Nội đã khuất rồi xanh rì đám cỏ
Trên thân dừa vết đạn xác xơ.
Dừa ơi dừa! Người bao nhiêu tuổi
Mà lá tươi xanh mãi đến giờ
Tôi nghe gió ngàn xưa đang gọi
Xào xạc lá dừa hay tiếng gươm khua.
Ôi có phải nhà thơ Đồ Chiểu
Từng ngâm thơ dưới rặng dừa này
Tôi tưởng thấy nghĩa quân đuổi giặc
Vừa qua đây còn lầy lội đường dây.
Tôi đứng dưới hàng dừa cao vút
Cạnh hàng dừa tơ lá mướt xanh màu
Những công sự còn thơm mùi đất
Cạnh những chiến hào chống Pháp năm nao.
Vẫn như xưa vườn dừa quê nội
Sao lòng tôi vẫn thấy yêu hơn
Ôi thân dừa đã hai lần máu chảy
Biết bao đau thương, biết mấy oán hờn.
Dừa vẫn đứng hiên ngang cao vút
Lá vẫn xanh rất mực dịu dàng
Rễ dừa bám sâu vào lòng đất
Như dân làng bám chặt quê hương.
Dừa bị thương dừa không cúi xuống
Vẫn ngẩng lên ca hát giữa trời
Nếu ngã xuống dừa ơi không uổng
Dừa lại đứng lên thân dựng pháo đài.
Lá dừa xanh long lanh ánh nắng
Theo đoàn quân thành lá ngụy trang
Nếu rụng xuống dừa ơi không uổng
Dừa lại cháy lên ánh đuốc soi đường.
Đất quê hương nát bầm vết đạn
Đã nuôi dừa năm tháng xanh tươi
Ôi có phải dừa hút bao cay đắng
Để trổ ra những trái ngọt cho đời.
Nghe vườn dừa rì rào tiếng nhạc
Lòng nao nao tôi nhớ nội xiết bao
Tuổi thơ xưa uống nước dừa dịu ngọt
Tôi biết đâu thuở chua xót ban đầu.
Tôi ngước nhìn mùa xuân nắng rọi
Bốn mặt quê hương giải phóng rồi
Tôi bỗng thấy nội tôi trẻ lại
Như thời con gái tuổi đôi mươi
Như hàng dừa trước ngõ nhà tôi.
1-1966
(Nguồn Tạp chí Nhà văn)
VanVN.Net - Lê Anh Xuân, một nhà thơ - chiến sĩ đã anh dũng hi sinh khi đang làm nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc, giành độc lập, chủ quyền cho dân tộc Việt Nam, nhưng những vần thơ của ông còn sống mãi trong lòng độc giả. Nhân dịp kỷ niệm Ngày thương binh liệt sỹ 27/7, VanVN.Net xin trân trọng đăng tải hai bài thơ đã được người đọc nhiều thế hệ yêu mến...
Trở về quê nội
Mười một năm rồi
Hôm nay ta lại về quê nội.
Mẹ tóc bạc ôm chầm ta không nói
Nghẹn ngào ta gọi mẹ, mẹ ơi!
Ôi quê hương xanh biếc bóng dừa
Có ngờ đâu hôm nay ta trở lại.
Quê hương ta tất cả vẫn còn đây
Dù người thân đã ngã xuống đất này
Ta lại gặp những mặt người ta yêu biết mấy,
Ta nhìn, ta ngắm, ta say
Ta run run nắm những bàn tay
Thương nhớ dồn trong tay ta nóng bỏng.
Đây rồi đoạn đường xưa
Nơi ta vẫn thường đi trong mộng.
Kẽo kẹt nhà ai tiếng võng trưa
Ầu ơ... thương nhớ lắm
Ôi những bông trang trắng
Những bông trang hồng
Như tấm lòng em trong trắng thủy chung
Như trái tim em một màu đỏ thắm.
Con sông nhỏ tuổi thơ ta tắm
Vẫn còn đây nước chẳng đổi dòng
Hoa lục bình tím cả bờ sông.
Mẹ lưng còng tóc bạc
Ngậm ngùi kể chuyện ta nghe.
Tám em bé chết vì bom xăng đặc
Trên đường đi học trở về;
Giặc giết mười người trong một ấp
Bà con khiêng xác chết đầy ghe
Chở lên Bến Tre đấu tranh với giặc.
Nhà ta mấy lần bom giội nát
Dừa ngả ngổn ngang xơ xác bờ tre.
Mẹ dựng tạm mái lều che mưa gió
Ơi mảnh đất nơi ta nằm thuở nhỏ
Đã thành bãi chiến trường.
Hai mươi năm đầm đìa máu đỏ
Biết mấy ngàn đêm đau thương
Biết bao người đã khuất
Quân thù giẫm nát quê hương
Mẹ ta, em ta làm sao sống được!
Ta có ngờ đâu trong mái lều dột ướt
Dưới lớp đất kia ngọn lửa vẫn còn.
Mẹ ta tần tảo sớm hôm
Nuôi các anh ta dưới hầm bí mật.
Cả đời mẹ hy sinh gan góc
Hai mươi năm giữ đất giữ làng
Ôi mẹ ta bà mẹ miền Nam.
Ta có ngờ đâu em ta đấy
Dưới mái lều kia em đã lớn lên.
Em đẹp lắm như mùa xuân bừng dậy
Súng trên vai cũng đẹp như em:
Em ơi! Sao tóc em thơm vậy
Hay em vừa đi qua vườn sầu riêng?
Ta yêu giọng em cười trong trẻo
Ngọt ngào như nước dừa xiêm,
Yêu dáng em đi qua cầu tre lắt lẻo
Dịu dàng như những nàng tiên.
Em là du kích
Em là giao liên
Em chính là quê hương ta đó
Mười một năm rồi ta nhớ, ta thương,
Đêm đầu tiên ta ngủ giữa quê hương
Sao thấy lòng ấm lạ,
Dù ngoài trời tầm tã mưa tuôn
Tiếng đại bác gầm tung vách lá.
Ôi quê hương ta đẹp quá
Dù trên đường còn những hố bom
Dù áo em hãy còn mảnh vá
Ta về đây chẳng mang gì về cho em cả
Chỉ có trái tim chung thủy sắt son
Và khẩu súng trong ta, cháy bỏng căm hờn.
DỪA ƠI
Tôi lớn lên đã thấy dừa trước ngõ
Dừa ru tôi giấc ngủ tuổi thơ
Cứ mỗi chiều nghe dừa reo trước gió
Tôi hỏi nội tôi: "Dừa có tự bao giờ?"
Nội nói: "Lúc nội còn con gái
Đã thấy bóng dừa mát rượi trước sân
Đất này xưa đầm lầy chua mặn
Đời đói nghèo cay đắng quanh năm”
Hôm nay tôi trở về quê cũ
Hai mươi năm biết mấy nắng mưa
Nội đã khuất rồi xanh rì đám cỏ
Trên thân dừa vết đạn xác xơ.
Dừa ơi dừa! Người bao nhiêu tuổi
Mà lá tươi xanh mãi đến giờ
Tôi nghe gió ngàn xưa đang gọi
Xào xạc lá dừa hay tiếng gươm khua.
Ôi có phải nhà thơ Đồ Chiểu
Từng ngâm thơ dưới rặng dừa này
Tôi tưởng thấy nghĩa quân đuổi giặc
Vừa qua đây còn lầy lội đường dây.
Tôi đứng dưới hàng dừa cao vút
Cạnh hàng dừa tơ lá mướt xanh màu
Những công sự còn thơm mùi đất
Cạnh những chiến hào chống Pháp năm nao.
Vẫn như xưa vườn dừa quê nội
Sao lòng tôi vẫn thấy yêu hơn
Ôi thân dừa đã hai lần máu chảy
Biết bao đau thương, biết mấy oán hờn.
Dừa vẫn đứng hiên ngang cao vút
Lá vẫn xanh rất mực dịu dàng
Rễ dừa bám sâu vào lòng đất
Như dân làng bám chặt quê hương.
Dừa bị thương dừa không cúi xuống
Vẫn ngẩng lên ca hát giữa trời
Nếu ngã xuống dừa ơi không uổng
Dừa lại đứng lên thân dựng pháo đài.
Lá dừa xanh long lanh ánh nắng
Theo đoàn quân thành lá ngụy trang
Nếu rụng xuống dừa ơi không uổng
Dừa lại cháy lên ánh đuốc soi đường.
Đất quê hương nát bầm vết đạn
Đã nuôi dừa năm tháng xanh tươi
Ôi có phải dừa hút bao cay đắng
Để trổ ra những trái ngọt cho đời.
Nghe vườn dừa rì rào tiếng nhạc
Lòng nao nao tôi nhớ nội xiết bao
Tuổi thơ xưa uống nước dừa dịu ngọt
Tôi biết đâu thuở chua xót ban đầu.
Tôi ngước nhìn mùa xuân nắng rọi
Bốn mặt quê hương giải phóng rồi
Tôi bỗng thấy nội tôi trẻ lại
Như thời con gái tuổi đôi mươi
Như hàng dừa trước ngõ nhà tôi.
1-1966
(Nguồn Tạp chí Nhà văn)
VanVN.Net – Như tin đã đưa, ngày 20/10/2011, Chánh văn phòng Hội Nhà văn Việt Nam – nhà thơ Đỗ Hàn, được sự ủy quyền của nhà văn Nguyễn Trí Huân – Phó chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam, đã ...
VanVN.Net – Như tin VanVN.Net đã đưa, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang vừa ký Quyết định truy tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân cho liệt sĩ Nguyễn Hoàng Ca (tức nhà văn Nguyễn Thi, Nguyễn ...
VanVN.Net - Nhà văn Xuân Thiều ăn mừng tân gia. Sau bao nhiêu năm ăn ở chật chội trong khu tập thể, bây giờ khi tuổi đã cao nhà văn mới có được một ngôi nhà riêng. Nhà ba tầng. Đẹp ...
VanVN.Net - "Đất bỏng" thực sự là một cuốn tiểu thuyết mang tính sử thi hấp dẫn người đọc. Cái bỏng rát của vùng đất đó không chỉ dừng lại ở sự bỏng rát của thời tiết vùng mỏ vỗn dĩ ...
VanVN.Net – Sáng nay, 06/12/2011, tại trụ sở Hội Nhà văn Việt Nam (số 9 Nguyễn Đình Chiểu – Hai Bà Trưng – Hà Nội), cuộc tọa đàm văn học tiểu thuyết Quyên của nhà văn Nguyễn Văn Thọ được tổ ...
VanVN.Net - Trong lịch sử văn học nước nhà chưa từng thấy một ai ngoài Hoài Thanh cùng một lúc phát hiện hơn 40 gương mặt thi ca và liền đó định hình họ trên thi đàn. Hơn 40 gương mặt ...
Tiêu đề
Viết bình luận của bạn