(THEO CÁCH GỌI THÂN THIỆN CỦA NGƯỜI NÔNG DÂN QUÊ TÔI)
KHÚC I
Bin Ghết (Bill Gates)
Cậu khoẻ không?
Tớ với cậu chưa gặp nhau
Nhưng tớ biết cậu
Cậu giỏi thế, ai mà chẳng biết
Chỉ có người mù và điếc không nghe, không thấy
Những người chưa sinh ra và người chết khi cậu chưa sinh ra thì không biết
Và những người ngoài hành tinh thì họ chẳng cần biết
Tớ và cậu đang suy nghĩ gì và đang làm gì?
Bin Ghết
Cậu đã sang Việt Nam
Bạn bè tớ đón cậu trên mức một người bạn
Tớ nhiều lần nhìn cậu qua ti vi
Tớ khâm phục cách cậu nói và làm việc
Tớ ngưỡng mộ cách cậu sử dụng tiền
Tớ học cậu cách cậu làm - đăng đàn và đi đứng
Tất nhiên cậu học tớ cách làm thơ, thì cũng còn lâu
(Dẫu khiêm tốn thì vẫn còn khiêm tốn)
Nếu thơ tớ mà đổi ra đô la, vàng, bạc, kim cương
Thì trái đất nặng thêm nhiều trọng lực
Cái ấy giống tư duy của cậu cũng nhiều trọng lực
Thế mà thế giới mấy người biết?
Thiên hạ dễ đánh đồng tiền bạc với nhân văn?
Nước tớ và nước cậu
Hai lịch sử
Hai văn hoá
Hai sự kiêu hãnh
mấy ai có được?
Chẳng nói
thiên hạ ai cũng biết
Tớ và cậu cũng chẳng mù chẳng điếc
Nên chẳng ai làm ngơ
Trước lịch sử và văn hoá của nhau
Một thời đạn bom
Máu
Nước mắt
thành sông thành suối
Nỗi đau chồng nỗi đau
Căm giận và thù hận
Đâu là thiện là ác?
Phi nghĩa và chính nghĩa?
Ôi, cái ngày hôm qua?
Tớ nghèo kiết xác
Cậu giàu nứt đố đổ vách
Ấy là theo cách nói Việt Nam
Theo cách nói Việt Nam
Bạn là bạn mà thù là thù
(Bạn chưa hẳn đã bạn
Thù chưa hẳn đã thù
Ấy là nói theo cách nói Trung Hoa)
Còn nước Mỹ coi quyền lợi là trên hết
(Kể cả "nồi lẩu" của mình đã ninh nhừ và ăn chẳng hết
Chỉ có người Mỹ có quyền sống và chết
Theo cách của mình
Còn người khác thì không thể được...)
Bin Ghết
Rõ ràng cậu chẳng biết tớ
Mà biết để làm gì?
Tớ chỉ là một nông dân xoàng
Của xứ sở hiền hoà, nhân hậu
Mưa và nắng và gió và bão
Vẫn đồng hành
qua những thương đau...
KHÚC II
Bin Ghết
Thư tớ gửi
qua e mail
nó
bay bay
lên trời
Nó bay và rơi như mây- mưa
xuống đất
Nó
Đọng thành vũng
trên in te net:
Thivien.net – Vietvanmoi-trannhuong.com-letthieunhon.com-phongdiep.net…
Tớ và cậu
soi bóng xuống vũng nước nhỏ nhoi đó
Thấy gương mặt mình long lanh, long lanh
Nếu cậu đọc thơ tớ hẳn phải nhờ phiên dịch?
Tớ đọc ý nghĩ cậu qua ánh mắt
qua cử chỉ chậm chạp và nụ cười nhẹ nhõm
Những làn mây hờ hững thoáng ưu tư?
Bin Ghết ơi! Bin Ghết
Mẹ tớ chiều nay ra ngõ ngóng tin con
Đàn cháu nhỏ ngây thơ đợi tớ về chia kẹo
Tớ là ông bác đáng kinh và đáng kính
Ít nhất, là trong mắt trẻ con kia
Tớ là ông anh oai phong và bệ vệ
Chí ít là trong tâm trí lũ em - mình?
Tớ là niềm thương nỗi nhớ của luỹ tre,rặng dừa, luống khoai, thửa mạ?
Tớ là niềm dan díu của gió núi, hương rừng?
Tớ là hơi thở của biển xanh, cát trắng?
Tư duy tớ chập chờn cánh én, cánh hải âu
Tâm hồn tớ mang hàng đàn chim bồ câu - chim hoà bình
Pi- cát -xô với tớ, là bạn
mặc dù Pi-cát-xô chẳng biết tớ là ai
Nhưng tớ làm thơ về ông ấy và nỗi đau
(Nỗi đau không do Pi-cát-xô gây ra)
Thơ rằng:
- Này, chim câu trắng
Em sinh ra
thế giới đã hỗn tạp
bao âm,
sắc
buồn
vui
thiện
ác
giằng xé - mỗ i- tế bào.
Dưới nét bút danh hoạ
một lần ta nhìn thấy bóng em
- chim câu -
trong nanh vuốt dữ dằn của con mèo mặt hổ
thế giới sục sôi - vạc dầu - chiến tranh.
Như có phép lạ
Rồi bỗng em hồi sinh
Chim câu ngồi rúm dó
Chim câu cất cánh bay lên.
- Kìa, chim câu trắng nhao mình trên núi lửa và ngùn ngụt khói giếng dầu
mặt trời sặc sụa nhỏ những giọt nước mắt- a -xít xuống các châu lục.
Chim câu đang vừa bay vừa khóc...
Cậu biết không?
Năm 1991
Tớ viết như thế:
Pi-cát -xô là bạn !
Ông ấy nào biết tớ là ai?
Giống như cậu, nào biết tớ là ai?
Cậu biết tớ mà làm gì, tớ là ai chẳng được?
Tớ là bạn của Hoà Bình và Cái Đẹp
Những ai yêu Cái Đẹp và Hoà Bình
Cứ cần gì phải quen biết nhau đâu?
Tớ là ai? Có trời mà biết được?
Tớ là ai? Đến tớ cũng... phân vân?
Tớ là tớ, có khi đếch là tớ?
Một làn mây hờ hững, phiêu bồng?
Một làn gió vô tư và ngỗ nghịch?
Một bông cúc xanh?
Một đoá hoa hồng?
Thời gian hỡi, chứng nhân công bằng nhất
Bin Ghết này, mình nói thật:
Chúng - mình - là - hạt - cát - biết - yêu đương...
KHÚC III
Bin Ghết (Bill Gates)
Hình như
tớ
nhiễm
thói
ba hoa
chích chòe
từ kiếp trước?
Kiếp trước là gì, Bin Ghết biết không?
Hình như tớ mang gien của anh hùng, hảo hớn?
Của những cánh đại bàng, hổ báo, thần linh?
Tớ - vóc dáng hùm - con tim thỏ đế?
Gã thỏ non mang - dáng - oai - hùm?
Tớ - cậu oắt con có dáng vóc Bành Tổ?
Hay dáng vóc Bành Tổ có tâm tính trẻ con?
Ngọn núi vút cao
Hay
phất phơ ngọn cỏ?
Biển mộng mơ?
Cánh rừng khao khát?
Hay là giọt ưu tư lăn lóc?
Thế giới
với
vòng quay
chóng mặt
Không chừng chúng mình
Văng
sang
hành tinh khác?
Những hành tinh nghèo xác nghèo sơ?
Những hành tinh vắng bóng người
toàn dã thú?
CỎ VÀ CỎ
Láng giềng tốt như cuốn sách hay?
Ai vừa nói với tôi điều đó?
Nắng và gió
Sương và mây
Ngằn ngặt bay qua miền thổ tả?
Ngằn ngặt bay qua thời thổ tả?
Sách thánh hiền trong tay quỷ dữ?
Mặt trời bầm máu ứa
Tiếng kêu la trong quầng lửa
Đạn bom mang khuôn mặt nhân từ
Đạo đức phết sơn xanh đỏ
Bàn tay sấp ngửa
Trái tim đen?
Cổ, kim, Đông, tây
Giống nhau màu mây miền thiên thai
Giống nhau dại khờ
giống nhau lầm lỡ
Chỉ sự thông minh - con người
Không phải ai, lúc nào, cũng có?
Nắng
Gió
Sương
Mây
Cỏ và cỏ và cỏ và cỏ
Bàn bàn tay nhưng nhức huơ xanh
HỖN ĐỘN VÀ TRẬT TỰ HAY LÔ GÍC MỜ - NHÒE
Toà tháp đôi sụp đổ
tan thành
Tổng thống Hút- xen bị treo cổ
Bin laden - Bush - Tony Blair...
Máu và lửa
Đồng đô la vơi dần trong túi người dân
Con quỷ chiến tranh móc dạ dày người lao động
Lương tri nằm dưới thớt
Dư luận giãy đành đạch trên chảo rang
Hỗn độn, ngổn ngang mây trắng mây vàng
Nữ Thần Tự do
quay đầu
nhìn
bốn phương
tám hướng
Nàng
cúi xuống
và
hỉ mũi
vào
bữa tiệc
bầy quạ khoang
Lũ quạ khoang đang hân hoan kháo chuyện
Sẽ có một bữa tiệc tươi
linh đình
từ xác đồng loại.
Bin Ghết, cậu đang thức đấy chứ?
Nghe tớ đọc thơ này:
Nhân đọc bài thơ: "Sự nối dài sợi dây thòng lọng” của thi sĩ Văn Công Hùng, bạn tớ
Chẳng lẽ không viết gì?
Thế là bần bật ý nghĩ
Như suối nguồn róc rách, vân vi...
Không ngẫu nhiên mà Hút -xen đứng trước vành móng ngựa?
Tôi phản đối sự treo cổ của lòng thù hận!
Sự khôn ngoan không mách bảo một dân tộc này bài học về đối nhân xử thế của dân tộc khác?
Một: Pi-nô-chê hay Pôn-Pốt - Iêng Xa ri... khi thất thế chúng không làm yếu đi một thể chế?
Không làm tàn úa đi một cọng cỏ sau cơn mưa mùa xuân
Bạn ạ!
Không ai dửng dưng nhìn một người bị treo cổ - dẫu họ đã có lần mắc sai lầm - bây giờ đung đưa chiếc dây không-còn
cái đầu đã lìa khỏi cổ?
- Kìa em ơi, mùa xuân đang hẹn hò trước cửa
Ta sánh bước bên nhau bè bạn với thiên thần
Thiên thần chạy lon ton, ngạt ngào hoa mới nở
Em dìu dịu trong anh hơi thở thanh tân.
Bin Ghết
Đôi khi, tớ nghĩ lẩn thẩn...
Cậu có nghĩ thế không?
Tạo hóa sinh ra cái gì
đều mang tính tương đối
ít hoàn hảo
Tỉ dụ như cái miệng và cái lưỡi
Và, cái lưỡi với hàm răng
Chưa hẳn ai tồn tại lâu hơn?
CÁI MIỆNG
Cái miệng
- Chiếc loa
cửa khẩu
xuất
nhập
hàng đàn ngôn ngữ
xấu
đẹp
lũ lượt
Đi
về
qua tai mình và tai người khác
khiến trái tim ai đó rung lên
Âm thanh phát ra
từ chiếc loa
có kẻ chết ngất
Có người hân hoan như bắt được vàng.
Có chiếc loa phát ra hương hoa, ánh sáng
Có chiếc loa tỏa mùi thum thủm, u ám khói độc
Có chiếc loa kéo con người lại với nhau
Có chiếc loa phá đám, xui khiến con người thù địch, chém giết đồng loại
Có chiếc loa gieo trồng hạnh phúc
Từ đống tro tàn.
Có người vô tình đi ngang cửa hàng loa
Giật mình, không dám nhìn
Cun cút đi
không quay đầu lại...
Đêm nay, hai chiếc loa úp vào nhau
Âm thanh phát ra không rõ tiếng
Biết đâu chín tháng mười ngày sau
Chiếc giường này bật lên tiếng khóc?
Đã ngủ chưa, Bin Ghết?
Thức dậy, nghe tớ đọc thơ
Một cái nhích chuột lưu vào bộ nhớ
Công sức và suy tư của cả tháng cả năm nằm gọn lòng bàn tay
Cậu sáng láng khác thường
Cái ấy,
ai cũng biết
Nhưng những bài thơ tớ sắp viết ra,
đố ai biết được
Nó là gì?
Đến cậu thông minh thế
Đố nào, đoán ra?
Tất nhiên, mọi lập trình của cậu đều không đuổi kịp
Ý thơ tiền nhân và hậu thế?
Tất nhiên, thơ tớ cũng không ngoại lệ.
KHÚC IV
Bin Ghết ơi!
Tớ
thân cò
phận vạc...
Bước thấp bước cao
Bước hư bước thực
Bước trời bước đất
Bì bà bì bõm tư duy tiểu nông
Bì bà bì bõm tác phong nông dân
Bì bà bì bõm vốn liếng ăn đong
Đi tắt, đón đường, vượt rào, gỡ rối
Lật đà lật đật lòng rối canh hẹ
Lập cà lập cập chân vướng vào chân
Vụng và vụng về tay ngoắc vào tay
Lấn ba lấn bấn trăm mối tơ vò
Chân nam chân chiêu mắt môi mờ tỏ
Đếch như cậu, cứ đâu ra đó
Mặt trăng cứ xanh, mặt trời cứ đỏ
Hình như trong cậu vững một niềm tin?
Hình như thơ mình có men của rượu?
Hình như gió mưa dữ dằn hơn xưa?
Hình như trái đất đang kỳ ậm ạch?
Bụng dạ đàn bà mởn mơ nông sâu?
Trái tim đàn ông lập lòe ngọn lửa?
Ngọn gió đa tình lặc lè bụng chửa?
Cây lúa mang bầu phất phơ trước gió?
Trạch đẻ ngọn đa, chú Cuội đi hoang? (*)
Voi đậu bờ rào, chuồn chuồn xung trận?(*)
Cá rô bay lượn, chim sáo lội sông?(*)
Cây phượng lên đồng, cây mai đỏm dáng?
Bảng la bảng lảng sương chiều giăng giăng
Thung tha thung thăng mấy chàng ế vợ
Tở ma tở mở mai mối được mùa
Tua la tua lua thợ kèn thợ trống
Đi bộ đánh võng mấy chàng thất tình
Lình xà lình xình dây cà dây muống
Luống ca luống cuống Thượng đế, Ngọc hoàng
Toang ha toang hoang cửa nhà, kho bãi
Bải ha bải hoải giá cả thất thường
Ẩm à ẩm ương môi răng lập bập
Lập bà lập bập ngậm miệng, chơi hoang
Linh tinh lang tang được mùa lời hứa
Được mùa hội họp, được mùa cỗ bàn
Được mùa méo miệng, được mùa than van
Niềm tin lận đận, mưa gió lan tràn
Hình như Bắc Cực đang mùa băng tan...
(*) Những ý trong ca dao, vè nói ngược
KHÚC V
Bin Ghết (Bill Gates)
Chẳng nhẽ cậu không thường xuyên vào google để tìm tên mình?
Chẳng nhẽ cậu bận đến thế, không đủ thời gian để kiểm tra xem có ai khen hoặc nói xấu mình? Hay những điều tương tự?
Chẳng lẽ những phát minh của những người như cậu chỉ dành cho người khác sử dụng sao?
Chẳng nhẽ cậu không có một, hai, ba ông Bạn Chì tò mò kiểm tra xem mấy bữa nay ai tới thăm nhà Bin Ghết?
Tớ là một trong những người vô danh, rỗi hơi, tới thăm cậu thường xuyên?
Bằng những cú nhích chuột, chúng mình luôn bên nhau
Người ta đang bàn cãi về một thế giới phẳng?
Tớ chẳng thấy nó phẳng chỗ nào?
Tớ công nhận những phát minh kéo con người lại với nhau
Tất nhiên nó cũng hất những ai bất đồng chính kiến xa nhau hơn
Cái ấy còn tùy vào vị thế và điều kiện mỗi người
Cái ấy còn tùy thuộc vào tư duy và năng lực của không chỉ một người
Nhưng tớ biết và tớ khoái nhất khi sử dụng in te net - những công nghệ do cậu và đồng nghiệp của cậu tạo ra - để viết thơ và truyền tới bè bạn - nhanh hơn tia chớp
Những tia chớp mang hình trái tim
Này nhé, cậu xem tớ làm thơ cho muỗi
Và thơ về những gì có liên quan đến nó.
MUỖI
Muỗi ơi!
Đêm nay giường chiếu bời bời
Tao với mi dốc bầu tâm sự
Tiếng vo ve của mi làm tao trăn trở
Tao với mi có họ hàng chi?
Chẳng hận thù
Không bầu bạn
Bây giờ
Chúng mình chung sống hoà bình
Dưới một mái nhà
Thế mà mọi tối tao không hề biết
Có sự tồn tại loài muỗi chúng mày
Kể từ đêm đầu tiên
Ta xa nàng
Nàng xa ta
Ta mới thấy đêm dài vô tận
Và, sự tồn tại của mi lần đầu tiên ta biết.
Cứ đêm đêm ta học cách làm quen với cô đơn
Sự cô đơn chỉ có mi chứng giám
Bên ngọn đèn
Ta nhỏ lệ
Những câu thơ
Như tiếng nấc của nàng!
Ta biết
Nàng khóc
Bởi ta cất giấu nàng
Rất nhiều bí mật
Như gấu cất giấu mật ong
Ta là chú gấu tham lam
Từng đoã mật ong ta mang theo khiến nàng thèm rỏ dãi
Nàng chỉ chực xé xác ta làm trăm mảnh...
Ta là chú gấu có trái tim thỏ đế
Ta hùng hổ bao nhiêu, lại run sợ bấy nhiêu
Nàng càng đuổi theo ta ta càng hãi mà bỏ chạy
Nhưng, nếu nàng đứng lại hoặc quay đi, ta lại đuổi theo nàng
Muỗi ạ.
Đêm nao và đêm nay
Mi vo ve rồi đậu lên má tao
Mi chích mũi tiêm thứ bao nhiêu mi có nhớ?
Máu tao tươi đỏ giần giật trong huyết mạch mi kia
Mi hân hoan trong niềm khoái lạc
Máu hai đứa hoà lẫn vào nhau
Trời đất kia có biết máu tao hay máu mày thơm hơn?
...
Tao biết máu tao là món khoái khẩu của lũ muỗi chúng mày
Có khi tao quên - không nhớ tao đã góp phần nuôi sống chúng mày từ bao giờ?
Lắm khi tao quên nguồn gốc ADN của loài tuyệt chủng?
Ngàn vạn năm sau biết đâu chính bọn bay giúp tao sống lại?
Bọc hổ phách tái tạo sự hồi sinh kỳ diệu chỉ có trời đất biết
Mây trắng thủơ hồng hoang hội tụ để hoài thai?
Biết đâu tao với mi cùng chung nguồn gốc?
Cùng sinh ra từ vụ nổ Big- bang?
Có thể chúng ta có trước cả loài khổng long khổng lồ?
Bây giờ tuyệt chủng?
Biết đâu một ngày nào đó không xa
Trên trái đất này
Chúng ta cùng đi theo loài khủng long?
Dẫu vậy
Tao đếch sợ!
Tao chỉ sợ một điều...
Một điều này...
Một điều này thôi...
Một điều này thôi nhé...
Một điều này thôi nhé muỗi...
Một điều này thôi nhé... muỗi ơi!
Nàng bỏ ta một mình với... muỗi.
Cầm bằng, nàng cứ nhốt - cầm tù tao
Để tao vĩnh viễn làm tù binh của nàng
Tao làm gã tù binh trung thành của nàng
Tao là gã tù binh trong tay không tấc sắt...
Thôi nào, đủ rồi
Đừng vo ve nữa
Tiếng vo ve của mi làm ta rát ruột
Đâu như... tiếng gió?
Đâu như tiếng gõ?
Đâu như bóng trăng?
Thướt tha tà áo mỏng?
Kìa, muỗi ơi, nàng về?
Nàng về thật rồi sao?
Thôi chào
Mi nhé
Muỗi ơi!
Bin Ghết
Tớ không chỉ viết thơ về Muỗi
Tớ còn có thơ về kiến, cóc, cầy, cáo.. kinh bỏ mẹ!
Ấy là thằng bạn thân của mình bảo thế
Nhưng có gì mà kinh với hãi?
Chú linh dương cô đơn(*) đã cưới cô vợ đẹp
Nàng còng gió (*) bây giờ đã là Sư tử Hà Đông
Muỗi(*) cô đơn đã bén hơi chồng
Nói chung, cái gì , thế nào, đã đâu vào đấy
Chú kiến của mình bỗng thấy chơ vơ...
KIẾN
Kiến
Những chú kiến
Những chú kiến bé con
Cần cù
Nhẫn nại
Ngày lại ngày tha cát
Ngày lại ngày tha rác, tha rơm
Những hạt cát vàng tươi roi rói
Những cọng rác, cọng rơm vàng ươm bé bỏng.
Bỗng phút giây ngẩng mặt nhìn đời
Lũ kiến đã chế tác những viên cát, cọng rơm thành muôn vàn ánh sáng
Thành mặt trăng mặt trời?
Bước chân ta
Bước chân ta đầu tiên
Trèo lên dãy trường thành dẫn tới lâu đài kiến
Dáng vóc những chú kiến trong mắt ta:
oai phong, đường bệ
Chúng múa gươm loang loáng ánh trăng
Những đường gươm có gió reo sóng vỗ
Những đường gươm có máu và có lửa
Những đường gươm có hương hoa ban mai.
CÓC
Cóc tía cóc vàng
Hiển hiện
sự hiền minh?
thông tuệ?
Các ngài uy nghi
ngạo nghễ
Mắt chớp chớp
Lim dim
ngán ngẩm nhìn giời
Ngày các ngài hóa đá
Lũ nòng nọc loi nhoi
Cháu con ca bài ca cũ
Bạc như vôi.
NÀNG CÒNG GIÓ
Anh thầm bước lăn tăn
Theo dấu chân còng gió
Ơi cô nàng bé nhỏ
Trên cát em nhảy múa
Trái tim ai phập phồng.
Ơi cô nàng bé nhỏ
Em giơ càng dọa ai
Thoáng bóng anh xuất hiện
Em co chân chạy hoài.
Ơ kìa, nàng biến mất
Em trốn chạy đâu rồi?
Đừng bỏ đi em nhé
Để anh thành lẻ lo.i
Đừng để anh thất vọng
Đừng để chiều cô đơn
Đừng để trời hoang vắng
Đừng để buồn hoàng hôn.
Anh túm được em rồi
Bỗng sững sờ ngơ ngác
Khi bắt được niềm vui
Bóng hình em đã khác...
MIỀN TUYẾT BỎNG
Đêm nay
Tôi gối đầu
bông lau ngàn trăn trở
Ngoài kia
Con gà mơ thế giới ban mai
Nó tấu bản tình ca thời cổ lỗ
Nó đập cánh hoàng hôn
Nó ấp iu quả trứng mặt trời
Sóng hay gió
mịn màng hơi thở?
Mây hay em
khoác lên tôi chiếc khăn thương nhớ
Chiếc khăn mộng mị, bâng quơ
Ánh trăng hay bóng em lồng lộng?
Sông suối soi bóng em
hay em soi bóng núi -
róc rách một làn hương.
Con nai tác gọi bạn
gọi ánh trăng mơn man làn gió thơm
Tắc kè kêu mưa gọi nắng
Chim bìm bịp vừa bay vừa điểm nhịp thời gian
Con dúi gặm gốc lau
như chó nhai xương rau ráu
niềm khoái lạc tinh mơ
Tôi đốt thời gian - hòn than cháy hết mình - em chập chờn hư ảo.
Đằng đẵng xa em
Cây nến - niềm tin le lói.
Thời gian - người hoạ sĩ
Vẽ lên rừng cây hương sắc
Tôi - chú linh dương cô đơn
khát
miền tuyết bỏng.
Bin Ghết!
Bin Ghết!
Ai cũng có nỗi bận tâm
Ai cũng có niềm vui và những điều khó nói
Khi buồn, tớ hay lặng lẽ
Lúc vui, đố cậu biết thế nào?
Đất chưa hẳn đã thấp?
Trời chưa chắc đã cao?
Nhưng niềm vui và nỗi buồn là có thật
Hạnh phúc và bất hạnh là có thật
Cô đơn và khắc khoải là có thật
Bin Ghết
Bin Ghết
Bà lão(*) của hai cậu con trai tớ đêm nay ngủ một mình
Không chỉ đêm nay mà gầnhai mươi năm nay(gần như thôi nhé) đêm nào cũng thế
Tất nhiên trừ những hôm bà lão(*) nhớ tớ, đáo lên chơi
Hoặc thứ bảy, chủ nhật tớ về thăm lại
Mỗi lần gặp, chao ơi, nhớ mãi
Tớ càng cảm thông với ông Ngâu, bà Ngâu
Những người không xa nhau
Càng cảm thông hơn thế?
Mùa xuân năm 1996, tớ viết:
PHÂN THÂN
Hoa bung biêng
Gõ vang nỗi nhớ
Trơ vơ đồi núi
Không em
Buồn thương
Ngõ rừng
Chếnh choáng
Biền biệt xa
Bằn bặt xa
Anh hoá rồ hoá dại
Anh thành con chồn ở chốn hoang sơ.
Con chồn chốn hoang sơ
Móng chân
Cào đất
Kêu trời
Em có là củ mài củ vớn
Anh cũng đào cũng bới em ra.
Đằng này em là em
mà anh thì bất lực
thể nào anh cũng vớ được em.
Rồi một lần anh vượt qua anh
Anh thành anh với khuôn mặt khác
Một lần em vượt qua em
Em không chỉ thành sông mà thành thác
Anh thành con thuyền vượt thác ghềnh em.
Thác ghềnh chót vót chon von
Có thể thuyền anh tan tành phút chốc
Nhưng không, anh bồng bềnh, bồng bềnh
Trôi như sương như mây
Trôi như ngất như ngây…
Bất chợt tóc em loà xoà, loà xoà
Quấn siết vào cổ vào vai làm anh tỉnh giấc
Anh ngồi gỡ tóc em, tóc em.
Không. Không phải tóc em mà là lau trắng
Lau trắng tóc tiên mơn man da thịt anh...
Bin Ghết
Cậu biết không?
Tớ tranh thủ viết thư cho cậu
Mà viết xong, chẳng biết để làm gì?
Đành nhẩm thuộc những tâm tư gan ruột
Đành nhấp chuột: gửi qua Internet
Biết đâu, cậu tìm thấy nó thì sao?
KHÚC VI
Bin Ghết (Bill Gates)
Hơn năm tháng tớ gửi thơ lên mạng
Không mảy may nhận được hồi âm
của cậu
Tớ lại nhận được nhiều bạn mới
Qua email.
Có ai biết mặt ai đâu
Những con chữ kết họ lại
Như keo 502
Dính vào
Khó gỡ ra.
Còn cậu - Bin Ghết!
Chẳng hiểu cậu đang làm gì?
Ngồi đếm tiền à?
Hay đang lập trình cho sao Kim sao Hoả?
Nền tài chính Mỹ
đang lên cơn sốt
Hoá ra nước Mỹ cũng... xoàng thôi!
Người Mỹ thông minh?
Người Mỹ nhân ái?
Người Mỹ vĩ đại?
Chẳng lẽ ngồi khoanh tay?
Chẳng lẽ đành bất lực?
Ừ, "sông có khúc, người có lúc"
Vũ khí U.S.A lắm lúc cũng trơ vơ
Đồng đô la lên xuống hàng giờ
Thị trường chứng khoán chao đảo
Hắt xì hơi...
Thiên hạ... toát mồ hôi
Nước Mỹ buồn, vui
Theo nhịp chao, lắc của hành tinh
do mình tạo ra.
Bin Ghết
Xin chúc mừng cậu
Người công dân giàu nhất nhì thế giới
57 tỉ đô la
với cậu
chưa là nhiều
100 bài thơ, với tớ , chưa là nhiều
1000 bài thơ, với tớ, vẫn còn ít
Sự vĩ đại của nền thơ Đường, Trung Quốc, ai sánh kịp?
Vàng bạc nào sánh nổi mấy vần thơ?
Bin Clin Tơn (Bill Clinton) thuộc làu thơ Hồ Xuân Hương
Văn Miếu, Việt Nam vinh danh tiến sĩ
Oan Uýt Man ( Walt Whitman) vinh danh Lá Cỏ (1)
"- Bạn muốn tìm tôi, hãy tìm dưới đế giầy của bạn" (2)
Lời thơ vừa giản dị mà ngất ngưởng
Tiền bạc nào mua nổi “quỷ, thần" ơi!
Hơn năm tháng, không ngắn, không dài
Tớ gửi thơ đi, không hy vọng, chẳng thất vọng
Cậu điếc đặc tiếng Việt Nam, chứ gì?
Tiếng Anh, tiếng Pháp với mình lõm bõm
Nhưng cậu tinh vi thế?
Chẳng lẽ cậu quên Từ điển Vdict.com?
Hay những điều tương tự?
Chẳng lẽ cậu không biết “xa lộ"
Hay cậu quên google?
do các cậu tạo ra?
Bin Ghết đích thị không biết làm thơ?
Thế thì phí nửa ... đời người?
Thế thì giàu - nhiều đô la, cũng ... vứt!
Đếch như chúa Chổm Việt Nam tao
Xuống âm phủ, hoà cả làng, như nhau tất?
Đời nhắm mắt sướng hơn mở mắt?
Ai thong dong làm chiếc lá phong trần?
Ôi, xao xác lá vàng lá bạc
Những cây đời toả bóng xuống... phân vân?
Ghi chú:
(1) Lá cỏ - tên một tập thơ của Walt Whitman (Mỹ)
(2) Câu thơ của Walt Whitman
KHÚC VII
- Cậu chập mạch (tâm thần) không đấy?
- Cậu "thần kinh" thì có?
- Lý do gì khiến cậu nói thế?
- Nhìn hiện tượng tớ suy ra bản chất
Thấy hình thức tớ đoán nội dung!
- Thế cậu tin mình đúng?
- Tất nhiên!
- Cậu tự tin quá nhỉ?
Tất nhiên!
- Ấy là cái tất nhiên gà mờ của cậu?
- Tất nhiên! À , cậu nói gì, nhắc lại coi?
- Có mà dỗi hơi, thừa sức mà nhắc lại!
- Cậu tưởng tớ giỏi lắm sao?
- Nom cái mặt thuồn thuẫn , thì biết!
- Cái mặt, nó tội gì?
- Nó có công chứ!
- Công gì?
- Mặt tiền, trang trí!
- Thì làm sao?
- Đôi khi mặt tiền thực chất
Lắm lúc, nó chỉ đánh lừa người lạ!
- Nhưng dù sao cũng cảm ơn mặt tiền
Tất nhiên!
và, hàng cây trước cửa
- Tất nhiên!
Và, người yêu ta nữa?
Hê hê... ta chịu mi!
Bin Ghết
Cậu có bao giờ nằm mơ?
Mình cãi nhau với cái bóng của mình?
Đoạn hội thoại trên là hình và bóng tớ
Chúng thường xuyên cãi nhau đêm đêm
Tớ đau đầu vì nội dung và hình thức?
Hiện tượng và bản chất?
Tồn tại hay không tồn tại?
Khả tri và bất khả tri?
Đấy, cậu xem, chúng nó lại cãi nhau
bất phân thắng bại
Hình nói, bóng cãi
và ngược lại
Cậu xem, tớ biết làm sao đây?
Mọi lập trình đều bó tay chấm com
Hê hê...
*
Hình bảo qua Đông
Bóng cãi sang Tây
- Lên!
- Xuống!
- Phải!
- Trái!
- Xanh!
- Đỏ !
- Ngày!
- Đêm!
- Âm!
- Dương!
Cái tổ cha bay, điếc tai, dậy mà làm đi
Đừng có nằm ườn ưỡn suốt năm suốt tháng
không chịu động chân đụng tay
Chỉ có ăn đâu ỉa đấy và cãi nhau, thì giỏi!
Hê hê...lại lần nữa mình bó tay chấm cơm
( Chấm.Com hay Net?)
Lần này cãi nhau có thêm gã thứ ba
Thêm mình chứng kiến
Người Mỹ mê tiền,
phim ảnh, thời trang, đấm bốc, bóng bầu dục
Sàn chứng khoán… chiến tranh?
Nói chung, họ ưa thực chứng, ít viễn vông?
Thơ phú, với họ, kính nhi viễn chi
Chỉ học sinh thì phải đọc và học
- Người lớn thì... không mê?
- Có, ít thôi!
- Nói chung, thơ Mỹ đã tận số?
- Cũng có thể?
- Ôi, thi sĩ Oan Uýt Man (Walt Whitman) ơi!
Hậu duệ thơ ông đã tiệt rồi!
KHÚC VIII
Bin Ghết ơi!
Năm 1991, Anh hùng Lê Mã Lương nói với tớ:
"- Cậu làm thơ à?
Ừ, cũng hay?!
Lại chuyển từ rừng núi về đồng bằng khoai lúa
Nơi ấy, phong trào như sóng biển
Trời mưa cóc túa ra hàng đàn..."
Hê hê... anh ấy đùa tớ đấy
Những con cóc trong đầu tớ nhảy búa xua
Từ vũng ưu tư này sang hang hốc khác
Từ đống rơm sang đống rác
Từ tóc xanh sang đầu bạc
Mây vẫn bay như chửa hề bay?
Tớ vẫn tớ như chưa hề tớ?
Những buồn vui năm tháng cõi nhân gian
Thơ bì bõm lội ngang chiều tĩnh động
Tớ vẫn hát niềm tin yêu cuộc sống
Dẫu cô đơn thăm thẳm vơi đầy.
Thơ là gì, mà biếc gió xanh cây?
Tình yêu là gì, nào ai đã rõ?
Tiền nong là gì, có hay không có?
Những nàng tiên mơ mộng cõi Thiên Thai?
Ta biết em đêm đêm thở dài?
Ta bất lực hay dư thừa sinh lực?
Ta hào hoa hay keo kiệt tình yêu?
Ôi, lắm lúc ta như người... đi mượn?
Mà lắm khi mình không nghĩ là mình?
Đời vẫn thế: hồn nhiên, lận đận
Có bao giờ thôi khát vọng đâu em!
Đời vẫn thế: bao dung, lầm lũi
Những nàng thơ đỏng đảnh, đa tình?
Bao giấc mộng thơm thơ, đẹp đẽ
Cứ hoài thai lẳng lặng hiện hình.
KHÚC IX
KHÔNG ĐỀ
Nghễu nghện những đám mây đen trắng bay như ngàn năm trước
Hoai hoai mùi cỏ cháy, mùi không gian bị nung chảy
Lả tả tàn tro thời tiền sử
Nham thạch của ý nghĩ con người ròng ròng đổ vào nhau
Bạn bè mới hôm qua hôm nay hoá người xa lạ
Những mốt bè cánh khệnh khoạng khoác xiêm y đấng đế vương
Ta biết thò mặt chuột cái trò xảo trá
Cái trò ngây ngô... chẳng giấu nổi ai
- Kìa, chú mèo ăn vụng
Đừng giả bộ cao thượng
Hãy dũng cảm dọn đi những phế thải vùi trong bếp thiêng liêng
Và, hãy đốt đi những trò lố bịch
Tung tăng ý nghĩ - động tác có ích
Sáng choang bầu trời.
ĐỐI THOẠI CÙNG MÂY BAY
- Mi nhởn nhơ, tung tẩy nhường kia
Mặc sức bay
Mặc sức đen hay trắng
Tự do tuyệt đối là điều hoang tưởng
Ôi, quanh ta trăm ngọn gió hút hồn hoa.
- Còn ngươi, nào có khác gì ta?
ý nghĩ của ngươi lang thang giữa ngàn tinh tú
Sức lực của ngươi vô tận vô cùng
Một ngón tay ngươi nhẹ nhàng ấn nút
Thế giới có khuôn mặt khác
Ngươi là thánh thần?
Ngươi là quỷ ác?
Trái tim ngươi bỏng hơn mặt trời.
- Bỏng hơn mặt trời?
Ừ, trái tim ta!
Trái tim một con người.
TRƯỚC BAN MAI
Những tổ hợp nhả khói độc lên trời
Từng đám mây a-xít lặc lè bay quanh trái đất
Trái đất ruỗng dần bởi dầu, than, khí đốt - con người khui lên
Con người khui lên cả vàng, đồng, kẽm, sắt...
Trái đất như con người bị moi dần tim, gan, lá lách
Một ngày kia trái đất như người già đớn đau tật bệnh
Vũ trụ có còn nguyên một tinh tú lung linh?
Mỗi ngày ta càng đáng mặt là NHỮNG CON NGƯỜI
Giữa máy móc tinh vi
Giữa ồn ào phố xá
Cái giá ta phải trả
Bụi bặm lẫn trong hơi thở, miếng ăn
Những phờ phạc, băn khoăn
Trên gương mặt người ta yêu dấu...
Đánh đổi mồ hôi và máu
Lấy giàu sang? Quyền quý, vinh quang?
Thiên hạ đang mơ cơn mưa vàng
Ta mơ màu xanh râm mát
Ta mơ giấc mơ trái đất
Vĩnh viễn là người bất tử, em ơi!
Những giọt sương long lanh ánh trời
Nhuần nhuỵ cỏ cây hoa lá
Mỗi ngày sống ta như người mắc nợ
Với trái đất này, bạn ơi!
10.2008
(THEO CÁCH GỌI THÂN THIỆN CỦA NGƯỜI NÔNG DÂN QUÊ TÔI)
KHÚC I
Bin Ghết (Bill Gates)
Cậu khoẻ không?
Tớ với cậu chưa gặp nhau
Nhưng tớ biết cậu
Cậu giỏi thế, ai mà chẳng biết
Chỉ có người mù và điếc không nghe, không thấy
Những người chưa sinh ra và người chết khi cậu chưa sinh ra thì không biết
Và những người ngoài hành tinh thì họ chẳng cần biết
Tớ và cậu đang suy nghĩ gì và đang làm gì?
Bin Ghết
Cậu đã sang Việt Nam
Bạn bè tớ đón cậu trên mức một người bạn
Tớ nhiều lần nhìn cậu qua ti vi
Tớ khâm phục cách cậu nói và làm việc
Tớ ngưỡng mộ cách cậu sử dụng tiền
Tớ học cậu cách cậu làm - đăng đàn và đi đứng
Tất nhiên cậu học tớ cách làm thơ, thì cũng còn lâu
(Dẫu khiêm tốn thì vẫn còn khiêm tốn)
Nếu thơ tớ mà đổi ra đô la, vàng, bạc, kim cương
Thì trái đất nặng thêm nhiều trọng lực
Cái ấy giống tư duy của cậu cũng nhiều trọng lực
Thế mà thế giới mấy người biết?
Thiên hạ dễ đánh đồng tiền bạc với nhân văn?
Nước tớ và nước cậu
Hai lịch sử
Hai văn hoá
Hai sự kiêu hãnh
mấy ai có được?
Chẳng nói
thiên hạ ai cũng biết
Tớ và cậu cũng chẳng mù chẳng điếc
Nên chẳng ai làm ngơ
Trước lịch sử và văn hoá của nhau
Một thời đạn bom
Máu
Nước mắt
thành sông thành suối
Nỗi đau chồng nỗi đau
Căm giận và thù hận
Đâu là thiện là ác?
Phi nghĩa và chính nghĩa?
Ôi, cái ngày hôm qua?
Tớ nghèo kiết xác
Cậu giàu nứt đố đổ vách
Ấy là theo cách nói Việt Nam
Theo cách nói Việt Nam
Bạn là bạn mà thù là thù
(Bạn chưa hẳn đã bạn
Thù chưa hẳn đã thù
Ấy là nói theo cách nói Trung Hoa)
Còn nước Mỹ coi quyền lợi là trên hết
(Kể cả "nồi lẩu" của mình đã ninh nhừ và ăn chẳng hết
Chỉ có người Mỹ có quyền sống và chết
Theo cách của mình
Còn người khác thì không thể được...)
Bin Ghết
Rõ ràng cậu chẳng biết tớ
Mà biết để làm gì?
Tớ chỉ là một nông dân xoàng
Của xứ sở hiền hoà, nhân hậu
Mưa và nắng và gió và bão
Vẫn đồng hành
qua những thương đau...
KHÚC II
Bin Ghết
Thư tớ gửi
qua e mail
nó
bay bay
lên trời
Nó bay và rơi như mây- mưa
xuống đất
Nó
Đọng thành vũng
trên in te net:
Thivien.net – Vietvanmoi-trannhuong.com-letthieunhon.com-phongdiep.net…
Tớ và cậu
soi bóng xuống vũng nước nhỏ nhoi đó
Thấy gương mặt mình long lanh, long lanh
Nếu cậu đọc thơ tớ hẳn phải nhờ phiên dịch?
Tớ đọc ý nghĩ cậu qua ánh mắt
qua cử chỉ chậm chạp và nụ cười nhẹ nhõm
Những làn mây hờ hững thoáng ưu tư?
Bin Ghết ơi! Bin Ghết
Mẹ tớ chiều nay ra ngõ ngóng tin con
Đàn cháu nhỏ ngây thơ đợi tớ về chia kẹo
Tớ là ông bác đáng kinh và đáng kính
Ít nhất, là trong mắt trẻ con kia
Tớ là ông anh oai phong và bệ vệ
Chí ít là trong tâm trí lũ em - mình?
Tớ là niềm thương nỗi nhớ của luỹ tre,rặng dừa, luống khoai, thửa mạ?
Tớ là niềm dan díu của gió núi, hương rừng?
Tớ là hơi thở của biển xanh, cát trắng?
Tư duy tớ chập chờn cánh én, cánh hải âu
Tâm hồn tớ mang hàng đàn chim bồ câu - chim hoà bình
Pi- cát -xô với tớ, là bạn
mặc dù Pi-cát-xô chẳng biết tớ là ai
Nhưng tớ làm thơ về ông ấy và nỗi đau
(Nỗi đau không do Pi-cát-xô gây ra)
Thơ rằng:
- Này, chim câu trắng
Em sinh ra
thế giới đã hỗn tạp
bao âm,
sắc
buồn
vui
thiện
ác
giằng xé - mỗ i- tế bào.
Dưới nét bút danh hoạ
một lần ta nhìn thấy bóng em
- chim câu -
trong nanh vuốt dữ dằn của con mèo mặt hổ
thế giới sục sôi - vạc dầu - chiến tranh.
Như có phép lạ
Rồi bỗng em hồi sinh
Chim câu ngồi rúm dó
Chim câu cất cánh bay lên.
- Kìa, chim câu trắng nhao mình trên núi lửa và ngùn ngụt khói giếng dầu
mặt trời sặc sụa nhỏ những giọt nước mắt- a -xít xuống các châu lục.
Chim câu đang vừa bay vừa khóc...
Cậu biết không?
Năm 1991
Tớ viết như thế:
Pi-cát -xô là bạn !
Ông ấy nào biết tớ là ai?
Giống như cậu, nào biết tớ là ai?
Cậu biết tớ mà làm gì, tớ là ai chẳng được?
Tớ là bạn của Hoà Bình và Cái Đẹp
Những ai yêu Cái Đẹp và Hoà Bình
Cứ cần gì phải quen biết nhau đâu?
Tớ là ai? Có trời mà biết được?
Tớ là ai? Đến tớ cũng... phân vân?
Tớ là tớ, có khi đếch là tớ?
Một làn mây hờ hững, phiêu bồng?
Một làn gió vô tư và ngỗ nghịch?
Một bông cúc xanh?
Một đoá hoa hồng?
Thời gian hỡi, chứng nhân công bằng nhất
Bin Ghết này, mình nói thật:
Chúng - mình - là - hạt - cát - biết - yêu đương...
KHÚC III
Bin Ghết (Bill Gates)
Hình như
tớ
nhiễm
thói
ba hoa
chích chòe
từ kiếp trước?
Kiếp trước là gì, Bin Ghết biết không?
Hình như tớ mang gien của anh hùng, hảo hớn?
Của những cánh đại bàng, hổ báo, thần linh?
Tớ - vóc dáng hùm - con tim thỏ đế?
Gã thỏ non mang - dáng - oai - hùm?
Tớ - cậu oắt con có dáng vóc Bành Tổ?
Hay dáng vóc Bành Tổ có tâm tính trẻ con?
Ngọn núi vút cao
Hay
phất phơ ngọn cỏ?
Biển mộng mơ?
Cánh rừng khao khát?
Hay là giọt ưu tư lăn lóc?
Thế giới
với
vòng quay
chóng mặt
Không chừng chúng mình
Văng
sang
hành tinh khác?
Những hành tinh nghèo xác nghèo sơ?
Những hành tinh vắng bóng người
toàn dã thú?
CỎ VÀ CỎ
Láng giềng tốt như cuốn sách hay?
Ai vừa nói với tôi điều đó?
Nắng và gió
Sương và mây
Ngằn ngặt bay qua miền thổ tả?
Ngằn ngặt bay qua thời thổ tả?
Sách thánh hiền trong tay quỷ dữ?
Mặt trời bầm máu ứa
Tiếng kêu la trong quầng lửa
Đạn bom mang khuôn mặt nhân từ
Đạo đức phết sơn xanh đỏ
Bàn tay sấp ngửa
Trái tim đen?
Cổ, kim, Đông, tây
Giống nhau màu mây miền thiên thai
Giống nhau dại khờ
giống nhau lầm lỡ
Chỉ sự thông minh - con người
Không phải ai, lúc nào, cũng có?
Nắng
Gió
Sương
Mây
Cỏ và cỏ và cỏ và cỏ
Bàn bàn tay nhưng nhức huơ xanh
HỖN ĐỘN VÀ TRẬT TỰ HAY LÔ GÍC MỜ - NHÒE
Toà tháp đôi sụp đổ
tan thành
Tổng thống Hút- xen bị treo cổ
Bin laden - Bush - Tony Blair...
Máu và lửa
Đồng đô la vơi dần trong túi người dân
Con quỷ chiến tranh móc dạ dày người lao động
Lương tri nằm dưới thớt
Dư luận giãy đành đạch trên chảo rang
Hỗn độn, ngổn ngang mây trắng mây vàng
Nữ Thần Tự do
quay đầu
nhìn
bốn phương
tám hướng
Nàng
cúi xuống
và
hỉ mũi
vào
bữa tiệc
bầy quạ khoang
Lũ quạ khoang đang hân hoan kháo chuyện
Sẽ có một bữa tiệc tươi
linh đình
từ xác đồng loại.
Bin Ghết, cậu đang thức đấy chứ?
Nghe tớ đọc thơ này:
Nhân đọc bài thơ: "Sự nối dài sợi dây thòng lọng” của thi sĩ Văn Công Hùng, bạn tớ
Chẳng lẽ không viết gì?
Thế là bần bật ý nghĩ
Như suối nguồn róc rách, vân vi...
Không ngẫu nhiên mà Hút -xen đứng trước vành móng ngựa?
Tôi phản đối sự treo cổ của lòng thù hận!
Sự khôn ngoan không mách bảo một dân tộc này bài học về đối nhân xử thế của dân tộc khác?
Một: Pi-nô-chê hay Pôn-Pốt - Iêng Xa ri... khi thất thế chúng không làm yếu đi một thể chế?
Không làm tàn úa đi một cọng cỏ sau cơn mưa mùa xuân
Bạn ạ!
Không ai dửng dưng nhìn một người bị treo cổ - dẫu họ đã có lần mắc sai lầm - bây giờ đung đưa chiếc dây không-còn
cái đầu đã lìa khỏi cổ?
- Kìa em ơi, mùa xuân đang hẹn hò trước cửa
Ta sánh bước bên nhau bè bạn với thiên thần
Thiên thần chạy lon ton, ngạt ngào hoa mới nở
Em dìu dịu trong anh hơi thở thanh tân.
Bin Ghết
Đôi khi, tớ nghĩ lẩn thẩn...
Cậu có nghĩ thế không?
Tạo hóa sinh ra cái gì
đều mang tính tương đối
ít hoàn hảo
Tỉ dụ như cái miệng và cái lưỡi
Và, cái lưỡi với hàm răng
Chưa hẳn ai tồn tại lâu hơn?
CÁI MIỆNG
Cái miệng
- Chiếc loa
cửa khẩu
xuất
nhập
hàng đàn ngôn ngữ
xấu
đẹp
lũ lượt
Đi
về
qua tai mình và tai người khác
khiến trái tim ai đó rung lên
Âm thanh phát ra
từ chiếc loa
có kẻ chết ngất
Có người hân hoan như bắt được vàng.
Có chiếc loa phát ra hương hoa, ánh sáng
Có chiếc loa tỏa mùi thum thủm, u ám khói độc
Có chiếc loa kéo con người lại với nhau
Có chiếc loa phá đám, xui khiến con người thù địch, chém giết đồng loại
Có chiếc loa gieo trồng hạnh phúc
Từ đống tro tàn.
Có người vô tình đi ngang cửa hàng loa
Giật mình, không dám nhìn
Cun cút đi
không quay đầu lại...
Đêm nay, hai chiếc loa úp vào nhau
Âm thanh phát ra không rõ tiếng
Biết đâu chín tháng mười ngày sau
Chiếc giường này bật lên tiếng khóc?
Đã ngủ chưa, Bin Ghết?
Thức dậy, nghe tớ đọc thơ
Một cái nhích chuột lưu vào bộ nhớ
Công sức và suy tư của cả tháng cả năm nằm gọn lòng bàn tay
Cậu sáng láng khác thường
Cái ấy,
ai cũng biết
Nhưng những bài thơ tớ sắp viết ra,
đố ai biết được
Nó là gì?
Đến cậu thông minh thế
Đố nào, đoán ra?
Tất nhiên, mọi lập trình của cậu đều không đuổi kịp
Ý thơ tiền nhân và hậu thế?
Tất nhiên, thơ tớ cũng không ngoại lệ.
KHÚC IV
Bin Ghết ơi!
Tớ
thân cò
phận vạc...
Bước thấp bước cao
Bước hư bước thực
Bước trời bước đất
Bì bà bì bõm tư duy tiểu nông
Bì bà bì bõm tác phong nông dân
Bì bà bì bõm vốn liếng ăn đong
Đi tắt, đón đường, vượt rào, gỡ rối
Lật đà lật đật lòng rối canh hẹ
Lập cà lập cập chân vướng vào chân
Vụng và vụng về tay ngoắc vào tay
Lấn ba lấn bấn trăm mối tơ vò
Chân nam chân chiêu mắt môi mờ tỏ
Đếch như cậu, cứ đâu ra đó
Mặt trăng cứ xanh, mặt trời cứ đỏ
Hình như trong cậu vững một niềm tin?
Hình như thơ mình có men của rượu?
Hình như gió mưa dữ dằn hơn xưa?
Hình như trái đất đang kỳ ậm ạch?
Bụng dạ đàn bà mởn mơ nông sâu?
Trái tim đàn ông lập lòe ngọn lửa?
Ngọn gió đa tình lặc lè bụng chửa?
Cây lúa mang bầu phất phơ trước gió?
Trạch đẻ ngọn đa, chú Cuội đi hoang? (*)
Voi đậu bờ rào, chuồn chuồn xung trận?(*)
Cá rô bay lượn, chim sáo lội sông?(*)
Cây phượng lên đồng, cây mai đỏm dáng?
Bảng la bảng lảng sương chiều giăng giăng
Thung tha thung thăng mấy chàng ế vợ
Tở ma tở mở mai mối được mùa
Tua la tua lua thợ kèn thợ trống
Đi bộ đánh võng mấy chàng thất tình
Lình xà lình xình dây cà dây muống
Luống ca luống cuống Thượng đế, Ngọc hoàng
Toang ha toang hoang cửa nhà, kho bãi
Bải ha bải hoải giá cả thất thường
Ẩm à ẩm ương môi răng lập bập
Lập bà lập bập ngậm miệng, chơi hoang
Linh tinh lang tang được mùa lời hứa
Được mùa hội họp, được mùa cỗ bàn
Được mùa méo miệng, được mùa than van
Niềm tin lận đận, mưa gió lan tràn
Hình như Bắc Cực đang mùa băng tan...
(*) Những ý trong ca dao, vè nói ngược
KHÚC V
Bin Ghết (Bill Gates)
Chẳng nhẽ cậu không thường xuyên vào google để tìm tên mình?
Chẳng nhẽ cậu bận đến thế, không đủ thời gian để kiểm tra xem có ai khen hoặc nói xấu mình? Hay những điều tương tự?
Chẳng lẽ những phát minh của những người như cậu chỉ dành cho người khác sử dụng sao?
Chẳng nhẽ cậu không có một, hai, ba ông Bạn Chì tò mò kiểm tra xem mấy bữa nay ai tới thăm nhà Bin Ghết?
Tớ là một trong những người vô danh, rỗi hơi, tới thăm cậu thường xuyên?
Bằng những cú nhích chuột, chúng mình luôn bên nhau
Người ta đang bàn cãi về một thế giới phẳng?
Tớ chẳng thấy nó phẳng chỗ nào?
Tớ công nhận những phát minh kéo con người lại với nhau
Tất nhiên nó cũng hất những ai bất đồng chính kiến xa nhau hơn
Cái ấy còn tùy vào vị thế và điều kiện mỗi người
Cái ấy còn tùy thuộc vào tư duy và năng lực của không chỉ một người
Nhưng tớ biết và tớ khoái nhất khi sử dụng in te net - những công nghệ do cậu và đồng nghiệp của cậu tạo ra - để viết thơ và truyền tới bè bạn - nhanh hơn tia chớp
Những tia chớp mang hình trái tim
Này nhé, cậu xem tớ làm thơ cho muỗi
Và thơ về những gì có liên quan đến nó.
MUỖI
Muỗi ơi!
Đêm nay giường chiếu bời bời
Tao với mi dốc bầu tâm sự
Tiếng vo ve của mi làm tao trăn trở
Tao với mi có họ hàng chi?
Chẳng hận thù
Không bầu bạn
Bây giờ
Chúng mình chung sống hoà bình
Dưới một mái nhà
Thế mà mọi tối tao không hề biết
Có sự tồn tại loài muỗi chúng mày
Kể từ đêm đầu tiên
Ta xa nàng
Nàng xa ta
Ta mới thấy đêm dài vô tận
Và, sự tồn tại của mi lần đầu tiên ta biết.
Cứ đêm đêm ta học cách làm quen với cô đơn
Sự cô đơn chỉ có mi chứng giám
Bên ngọn đèn
Ta nhỏ lệ
Những câu thơ
Như tiếng nấc của nàng!
Ta biết
Nàng khóc
Bởi ta cất giấu nàng
Rất nhiều bí mật
Như gấu cất giấu mật ong
Ta là chú gấu tham lam
Từng đoã mật ong ta mang theo khiến nàng thèm rỏ dãi
Nàng chỉ chực xé xác ta làm trăm mảnh...
Ta là chú gấu có trái tim thỏ đế
Ta hùng hổ bao nhiêu, lại run sợ bấy nhiêu
Nàng càng đuổi theo ta ta càng hãi mà bỏ chạy
Nhưng, nếu nàng đứng lại hoặc quay đi, ta lại đuổi theo nàng
Muỗi ạ.
Đêm nao và đêm nay
Mi vo ve rồi đậu lên má tao
Mi chích mũi tiêm thứ bao nhiêu mi có nhớ?
Máu tao tươi đỏ giần giật trong huyết mạch mi kia
Mi hân hoan trong niềm khoái lạc
Máu hai đứa hoà lẫn vào nhau
Trời đất kia có biết máu tao hay máu mày thơm hơn?
...
Tao biết máu tao là món khoái khẩu của lũ muỗi chúng mày
Có khi tao quên - không nhớ tao đã góp phần nuôi sống chúng mày từ bao giờ?
Lắm khi tao quên nguồn gốc ADN của loài tuyệt chủng?
Ngàn vạn năm sau biết đâu chính bọn bay giúp tao sống lại?
Bọc hổ phách tái tạo sự hồi sinh kỳ diệu chỉ có trời đất biết
Mây trắng thủơ hồng hoang hội tụ để hoài thai?
Biết đâu tao với mi cùng chung nguồn gốc?
Cùng sinh ra từ vụ nổ Big- bang?
Có thể chúng ta có trước cả loài khổng long khổng lồ?
Bây giờ tuyệt chủng?
Biết đâu một ngày nào đó không xa
Trên trái đất này
Chúng ta cùng đi theo loài khủng long?
Dẫu vậy
Tao đếch sợ!
Tao chỉ sợ một điều...
Một điều này...
Một điều này thôi...
Một điều này thôi nhé...
Một điều này thôi nhé muỗi...
Một điều này thôi nhé... muỗi ơi!
Nàng bỏ ta một mình với... muỗi.
Cầm bằng, nàng cứ nhốt - cầm tù tao
Để tao vĩnh viễn làm tù binh của nàng
Tao làm gã tù binh trung thành của nàng
Tao là gã tù binh trong tay không tấc sắt...
Thôi nào, đủ rồi
Đừng vo ve nữa
Tiếng vo ve của mi làm ta rát ruột
Đâu như... tiếng gió?
Đâu như tiếng gõ?
Đâu như bóng trăng?
Thướt tha tà áo mỏng?
Kìa, muỗi ơi, nàng về?
Nàng về thật rồi sao?
Thôi chào
Mi nhé
Muỗi ơi!
Bin Ghết
Tớ không chỉ viết thơ về Muỗi
Tớ còn có thơ về kiến, cóc, cầy, cáo.. kinh bỏ mẹ!
Ấy là thằng bạn thân của mình bảo thế
Nhưng có gì mà kinh với hãi?
Chú linh dương cô đơn(*) đã cưới cô vợ đẹp
Nàng còng gió (*) bây giờ đã là Sư tử Hà Đông
Muỗi(*) cô đơn đã bén hơi chồng
Nói chung, cái gì , thế nào, đã đâu vào đấy
Chú kiến của mình bỗng thấy chơ vơ...
KIẾN
Kiến
Những chú kiến
Những chú kiến bé con
Cần cù
Nhẫn nại
Ngày lại ngày tha cát
Ngày lại ngày tha rác, tha rơm
Những hạt cát vàng tươi roi rói
Những cọng rác, cọng rơm vàng ươm bé bỏng.
Bỗng phút giây ngẩng mặt nhìn đời
Lũ kiến đã chế tác những viên cát, cọng rơm thành muôn vàn ánh sáng
Thành mặt trăng mặt trời?
Bước chân ta
Bước chân ta đầu tiên
Trèo lên dãy trường thành dẫn tới lâu đài kiến
Dáng vóc những chú kiến trong mắt ta:
oai phong, đường bệ
Chúng múa gươm loang loáng ánh trăng
Những đường gươm có gió reo sóng vỗ
Những đường gươm có máu và có lửa
Những đường gươm có hương hoa ban mai.
CÓC
Cóc tía cóc vàng
Hiển hiện
sự hiền minh?
thông tuệ?
Các ngài uy nghi
ngạo nghễ
Mắt chớp chớp
Lim dim
ngán ngẩm nhìn giời
Ngày các ngài hóa đá
Lũ nòng nọc loi nhoi
Cháu con ca bài ca cũ
Bạc như vôi.
NÀNG CÒNG GIÓ
Anh thầm bước lăn tăn
Theo dấu chân còng gió
Ơi cô nàng bé nhỏ
Trên cát em nhảy múa
Trái tim ai phập phồng.
Ơi cô nàng bé nhỏ
Em giơ càng dọa ai
Thoáng bóng anh xuất hiện
Em co chân chạy hoài.
Ơ kìa, nàng biến mất
Em trốn chạy đâu rồi?
Đừng bỏ đi em nhé
Để anh thành lẻ lo.i
Đừng để anh thất vọng
Đừng để chiều cô đơn
Đừng để trời hoang vắng
Đừng để buồn hoàng hôn.
Anh túm được em rồi
Bỗng sững sờ ngơ ngác
Khi bắt được niềm vui
Bóng hình em đã khác...
MIỀN TUYẾT BỎNG
Đêm nay
Tôi gối đầu
bông lau ngàn trăn trở
Ngoài kia
Con gà mơ thế giới ban mai
Nó tấu bản tình ca thời cổ lỗ
Nó đập cánh hoàng hôn
Nó ấp iu quả trứng mặt trời
Sóng hay gió
mịn màng hơi thở?
Mây hay em
khoác lên tôi chiếc khăn thương nhớ
Chiếc khăn mộng mị, bâng quơ
Ánh trăng hay bóng em lồng lộng?
Sông suối soi bóng em
hay em soi bóng núi -
róc rách một làn hương.
Con nai tác gọi bạn
gọi ánh trăng mơn man làn gió thơm
Tắc kè kêu mưa gọi nắng
Chim bìm bịp vừa bay vừa điểm nhịp thời gian
Con dúi gặm gốc lau
như chó nhai xương rau ráu
niềm khoái lạc tinh mơ
Tôi đốt thời gian - hòn than cháy hết mình - em chập chờn hư ảo.
Đằng đẵng xa em
Cây nến - niềm tin le lói.
Thời gian - người hoạ sĩ
Vẽ lên rừng cây hương sắc
Tôi - chú linh dương cô đơn
khát
miền tuyết bỏng.
Bin Ghết!
Bin Ghết!
Ai cũng có nỗi bận tâm
Ai cũng có niềm vui và những điều khó nói
Khi buồn, tớ hay lặng lẽ
Lúc vui, đố cậu biết thế nào?
Đất chưa hẳn đã thấp?
Trời chưa chắc đã cao?
Nhưng niềm vui và nỗi buồn là có thật
Hạnh phúc và bất hạnh là có thật
Cô đơn và khắc khoải là có thật
Bin Ghết
Bin Ghết
Bà lão(*) của hai cậu con trai tớ đêm nay ngủ một mình
Không chỉ đêm nay mà gầnhai mươi năm nay(gần như thôi nhé) đêm nào cũng thế
Tất nhiên trừ những hôm bà lão(*) nhớ tớ, đáo lên chơi
Hoặc thứ bảy, chủ nhật tớ về thăm lại
Mỗi lần gặp, chao ơi, nhớ mãi
Tớ càng cảm thông với ông Ngâu, bà Ngâu
Những người không xa nhau
Càng cảm thông hơn thế?
Mùa xuân năm 1996, tớ viết:
PHÂN THÂN
Hoa bung biêng
Gõ vang nỗi nhớ
Trơ vơ đồi núi
Không em
Buồn thương
Ngõ rừng
Chếnh choáng
Biền biệt xa
Bằn bặt xa
Anh hoá rồ hoá dại
Anh thành con chồn ở chốn hoang sơ.
Con chồn chốn hoang sơ
Móng chân
Cào đất
Kêu trời
Em có là củ mài củ vớn
Anh cũng đào cũng bới em ra.
Đằng này em là em
mà anh thì bất lực
thể nào anh cũng vớ được em.
Rồi một lần anh vượt qua anh
Anh thành anh với khuôn mặt khác
Một lần em vượt qua em
Em không chỉ thành sông mà thành thác
Anh thành con thuyền vượt thác ghềnh em.
Thác ghềnh chót vót chon von
Có thể thuyền anh tan tành phút chốc
Nhưng không, anh bồng bềnh, bồng bềnh
Trôi như sương như mây
Trôi như ngất như ngây…
Bất chợt tóc em loà xoà, loà xoà
Quấn siết vào cổ vào vai làm anh tỉnh giấc
Anh ngồi gỡ tóc em, tóc em.
Không. Không phải tóc em mà là lau trắng
Lau trắng tóc tiên mơn man da thịt anh...
Bin Ghết
Cậu biết không?
Tớ tranh thủ viết thư cho cậu
Mà viết xong, chẳng biết để làm gì?
Đành nhẩm thuộc những tâm tư gan ruột
Đành nhấp chuột: gửi qua Internet
Biết đâu, cậu tìm thấy nó thì sao?
KHÚC VI
Bin Ghết (Bill Gates)
Hơn năm tháng tớ gửi thơ lên mạng
Không mảy may nhận được hồi âm
của cậu
Tớ lại nhận được nhiều bạn mới
Qua email.
Có ai biết mặt ai đâu
Những con chữ kết họ lại
Như keo 502
Dính vào
Khó gỡ ra.
Còn cậu - Bin Ghết!
Chẳng hiểu cậu đang làm gì?
Ngồi đếm tiền à?
Hay đang lập trình cho sao Kim sao Hoả?
Nền tài chính Mỹ
đang lên cơn sốt
Hoá ra nước Mỹ cũng... xoàng thôi!
Người Mỹ thông minh?
Người Mỹ nhân ái?
Người Mỹ vĩ đại?
Chẳng lẽ ngồi khoanh tay?
Chẳng lẽ đành bất lực?
Ừ, "sông có khúc, người có lúc"
Vũ khí U.S.A lắm lúc cũng trơ vơ
Đồng đô la lên xuống hàng giờ
Thị trường chứng khoán chao đảo
Hắt xì hơi...
Thiên hạ... toát mồ hôi
Nước Mỹ buồn, vui
Theo nhịp chao, lắc của hành tinh
do mình tạo ra.
Bin Ghết
Xin chúc mừng cậu
Người công dân giàu nhất nhì thế giới
57 tỉ đô la
với cậu
chưa là nhiều
100 bài thơ, với tớ , chưa là nhiều
1000 bài thơ, với tớ, vẫn còn ít
Sự vĩ đại của nền thơ Đường, Trung Quốc, ai sánh kịp?
Vàng bạc nào sánh nổi mấy vần thơ?
Bin Clin Tơn (Bill Clinton) thuộc làu thơ Hồ Xuân Hương
Văn Miếu, Việt Nam vinh danh tiến sĩ
Oan Uýt Man ( Walt Whitman) vinh danh Lá Cỏ (1)
"- Bạn muốn tìm tôi, hãy tìm dưới đế giầy của bạn" (2)
Lời thơ vừa giản dị mà ngất ngưởng
Tiền bạc nào mua nổi “quỷ, thần" ơi!
Hơn năm tháng, không ngắn, không dài
Tớ gửi thơ đi, không hy vọng, chẳng thất vọng
Cậu điếc đặc tiếng Việt Nam, chứ gì?
Tiếng Anh, tiếng Pháp với mình lõm bõm
Nhưng cậu tinh vi thế?
Chẳng lẽ cậu quên Từ điển Vdict.com?
Hay những điều tương tự?
Chẳng lẽ cậu không biết “xa lộ"
Hay cậu quên google?
do các cậu tạo ra?
Bin Ghết đích thị không biết làm thơ?
Thế thì phí nửa ... đời người?
Thế thì giàu - nhiều đô la, cũng ... vứt!
Đếch như chúa Chổm Việt Nam tao
Xuống âm phủ, hoà cả làng, như nhau tất?
Đời nhắm mắt sướng hơn mở mắt?
Ai thong dong làm chiếc lá phong trần?
Ôi, xao xác lá vàng lá bạc
Những cây đời toả bóng xuống... phân vân?
Ghi chú:
(1) Lá cỏ - tên một tập thơ của Walt Whitman (Mỹ)
(2) Câu thơ của Walt Whitman
KHÚC VII
- Cậu chập mạch (tâm thần) không đấy?
- Cậu "thần kinh" thì có?
- Lý do gì khiến cậu nói thế?
- Nhìn hiện tượng tớ suy ra bản chất
Thấy hình thức tớ đoán nội dung!
- Thế cậu tin mình đúng?
- Tất nhiên!
- Cậu tự tin quá nhỉ?
Tất nhiên!
- Ấy là cái tất nhiên gà mờ của cậu?
- Tất nhiên! À , cậu nói gì, nhắc lại coi?
- Có mà dỗi hơi, thừa sức mà nhắc lại!
- Cậu tưởng tớ giỏi lắm sao?
- Nom cái mặt thuồn thuẫn , thì biết!
- Cái mặt, nó tội gì?
- Nó có công chứ!
- Công gì?
- Mặt tiền, trang trí!
- Thì làm sao?
- Đôi khi mặt tiền thực chất
Lắm lúc, nó chỉ đánh lừa người lạ!
- Nhưng dù sao cũng cảm ơn mặt tiền
Tất nhiên!
và, hàng cây trước cửa
- Tất nhiên!
Và, người yêu ta nữa?
Hê hê... ta chịu mi!
Bin Ghết
Cậu có bao giờ nằm mơ?
Mình cãi nhau với cái bóng của mình?
Đoạn hội thoại trên là hình và bóng tớ
Chúng thường xuyên cãi nhau đêm đêm
Tớ đau đầu vì nội dung và hình thức?
Hiện tượng và bản chất?
Tồn tại hay không tồn tại?
Khả tri và bất khả tri?
Đấy, cậu xem, chúng nó lại cãi nhau
bất phân thắng bại
Hình nói, bóng cãi
và ngược lại
Cậu xem, tớ biết làm sao đây?
Mọi lập trình đều bó tay chấm com
Hê hê...
*
Hình bảo qua Đông
Bóng cãi sang Tây
- Lên!
- Xuống!
- Phải!
- Trái!
- Xanh!
- Đỏ !
- Ngày!
- Đêm!
- Âm!
- Dương!
Cái tổ cha bay, điếc tai, dậy mà làm đi
Đừng có nằm ườn ưỡn suốt năm suốt tháng
không chịu động chân đụng tay
Chỉ có ăn đâu ỉa đấy và cãi nhau, thì giỏi!
Hê hê...lại lần nữa mình bó tay chấm cơm
( Chấm.Com hay Net?)
Lần này cãi nhau có thêm gã thứ ba
Thêm mình chứng kiến
Người Mỹ mê tiền,
phim ảnh, thời trang, đấm bốc, bóng bầu dục
Sàn chứng khoán… chiến tranh?
Nói chung, họ ưa thực chứng, ít viễn vông?
Thơ phú, với họ, kính nhi viễn chi
Chỉ học sinh thì phải đọc và học
- Người lớn thì... không mê?
- Có, ít thôi!
- Nói chung, thơ Mỹ đã tận số?
- Cũng có thể?
- Ôi, thi sĩ Oan Uýt Man (Walt Whitman) ơi!
Hậu duệ thơ ông đã tiệt rồi!
KHÚC VIII
Bin Ghết ơi!
Năm 1991, Anh hùng Lê Mã Lương nói với tớ:
"- Cậu làm thơ à?
Ừ, cũng hay?!
Lại chuyển từ rừng núi về đồng bằng khoai lúa
Nơi ấy, phong trào như sóng biển
Trời mưa cóc túa ra hàng đàn..."
Hê hê... anh ấy đùa tớ đấy
Những con cóc trong đầu tớ nhảy búa xua
Từ vũng ưu tư này sang hang hốc khác
Từ đống rơm sang đống rác
Từ tóc xanh sang đầu bạc
Mây vẫn bay như chửa hề bay?
Tớ vẫn tớ như chưa hề tớ?
Những buồn vui năm tháng cõi nhân gian
Thơ bì bõm lội ngang chiều tĩnh động
Tớ vẫn hát niềm tin yêu cuộc sống
Dẫu cô đơn thăm thẳm vơi đầy.
Thơ là gì, mà biếc gió xanh cây?
Tình yêu là gì, nào ai đã rõ?
Tiền nong là gì, có hay không có?
Những nàng tiên mơ mộng cõi Thiên Thai?
Ta biết em đêm đêm thở dài?
Ta bất lực hay dư thừa sinh lực?
Ta hào hoa hay keo kiệt tình yêu?
Ôi, lắm lúc ta như người... đi mượn?
Mà lắm khi mình không nghĩ là mình?
Đời vẫn thế: hồn nhiên, lận đận
Có bao giờ thôi khát vọng đâu em!
Đời vẫn thế: bao dung, lầm lũi
Những nàng thơ đỏng đảnh, đa tình?
Bao giấc mộng thơm thơ, đẹp đẽ
Cứ hoài thai lẳng lặng hiện hình.
KHÚC IX
KHÔNG ĐỀ
Nghễu nghện những đám mây đen trắng bay như ngàn năm trước
Hoai hoai mùi cỏ cháy, mùi không gian bị nung chảy
Lả tả tàn tro thời tiền sử
Nham thạch của ý nghĩ con người ròng ròng đổ vào nhau
Bạn bè mới hôm qua hôm nay hoá người xa lạ
Những mốt bè cánh khệnh khoạng khoác xiêm y đấng đế vương
Ta biết thò mặt chuột cái trò xảo trá
Cái trò ngây ngô... chẳng giấu nổi ai
- Kìa, chú mèo ăn vụng
Đừng giả bộ cao thượng
Hãy dũng cảm dọn đi những phế thải vùi trong bếp thiêng liêng
Và, hãy đốt đi những trò lố bịch
Tung tăng ý nghĩ - động tác có ích
Sáng choang bầu trời.
ĐỐI THOẠI CÙNG MÂY BAY
- Mi nhởn nhơ, tung tẩy nhường kia
Mặc sức bay
Mặc sức đen hay trắng
Tự do tuyệt đối là điều hoang tưởng
Ôi, quanh ta trăm ngọn gió hút hồn hoa.
- Còn ngươi, nào có khác gì ta?
ý nghĩ của ngươi lang thang giữa ngàn tinh tú
Sức lực của ngươi vô tận vô cùng
Một ngón tay ngươi nhẹ nhàng ấn nút
Thế giới có khuôn mặt khác
Ngươi là thánh thần?
Ngươi là quỷ ác?
Trái tim ngươi bỏng hơn mặt trời.
- Bỏng hơn mặt trời?
Ừ, trái tim ta!
Trái tim một con người.
TRƯỚC BAN MAI
Những tổ hợp nhả khói độc lên trời
Từng đám mây a-xít lặc lè bay quanh trái đất
Trái đất ruỗng dần bởi dầu, than, khí đốt - con người khui lên
Con người khui lên cả vàng, đồng, kẽm, sắt...
Trái đất như con người bị moi dần tim, gan, lá lách
Một ngày kia trái đất như người già đớn đau tật bệnh
Vũ trụ có còn nguyên một tinh tú lung linh?
Mỗi ngày ta càng đáng mặt là NHỮNG CON NGƯỜI
Giữa máy móc tinh vi
Giữa ồn ào phố xá
Cái giá ta phải trả
Bụi bặm lẫn trong hơi thở, miếng ăn
Những phờ phạc, băn khoăn
Trên gương mặt người ta yêu dấu...
Đánh đổi mồ hôi và máu
Lấy giàu sang? Quyền quý, vinh quang?
Thiên hạ đang mơ cơn mưa vàng
Ta mơ màu xanh râm mát
Ta mơ giấc mơ trái đất
Vĩnh viễn là người bất tử, em ơi!
Những giọt sương long lanh ánh trời
Nhuần nhuỵ cỏ cây hoa lá
Mỗi ngày sống ta như người mắc nợ
Với trái đất này, bạn ơi!
10.2008
VanVN.Net - Sáng nay, 10/8/2011 tại Nhà hát lớn Hà Nội, Hội Nạn nhân chất độc da cam/dioxin Việt Nam (VAVA) đã long trọng tổ chức Lễ kỷ niệm nửa thế kỷ thảm họa da cam gieo rắc trên đất nước ta. Đúng ...
VanVN.Net - Nhà văn I. M. Poliakov, Tổng biên tập Văn báo, ủy viên ủy ban Văn hóa phủ Tổng thống, ủy viên Đoàn chủ tịch Hội nhà báo Matxcơva, tác giả nhiều tiểu thuyết chống quan liêu như Tình trạng ...
VanVN.Net - Việc kỳ họp đầu tiên của Quốc hội khóa XIII lần này đã phải dành thời gian chủ yếu cho vấn đề tổ chức và nhân sự của các thiết chế Nhà nước, vẫn phải để ra thời lượng ...
VanVN.Net - Đỗ Kim Cuông vừa cho xuất bản “Sau rừng là biển” - cuốn tiểu thuyết thứ 12. Đọc những trang đầu, tưởng chỉ là một câu chuyện đơn giản và quen thuộc: ba người lính quê một tỉnh đồng ...
Tiếp tục chương trình hoạt động của kỳ họp thứ 4 (Khóa VIII), hôm nay, ngày 7/8/2011, BCH Hội Nhà văn VN đã có chuyến đi thực tế tại trại sản xuất giống tu hài của công ty TNHH Đỗ Tờ ...
VanVN.Net - Nửa đầu thế kỷ XIX là sự bắt đầu vương triều Nguyễn với cuộc lên ngôi của Gia Long vào 1802. Tôi muốn gọi đó là một thời “khó sống” khi viết về Nguyễn Công Trứ và Cao Bá
Tiêu đề
Viết bình luận của bạn