PHẠM TRỌNG THANH
Phác thảo Quy Nhơn
Không thể níu khoảng trời năm ấy
đêm sau chiến tranh Quy Nhơn xa vời
chòm sao đính trên vòm tháp cổ
Diêu Trì rì rào vào khuya
Tôi trở về trên chuyến tàu xa
trong nhịp điệu tươi xanh thành phố trẻ
áo sinh viên dọc lối hoa vàng
lấp lánh hoa văn bảo tàng
sa thạch chất chồng
thời gian trầm tích
nụ cười thần bí chín thế kỷ
mây lang thang Ghềnh Ráng hoàng hôn
Người biệt Sài Gòn ôm trăng Quy Nhơn
đêm độc ẩm ngoài khơi con sóng khát
ai làm đau trái tim thiên sứ
vết thương ứa máu bài thơ tình
lại đọc sự đời dâu bể
mắt dao cau ráo hoảnh theo chồng
Người bỏ cuộc chơi mùa hạ mênh mông
vịnh biếc Làng Mai rờn rờn sắc cỏ
trưa miên man dốc vắng Mộng Cầm
màu trời Lệ Mỹ trôi về đây chăng*
sông trắng nắng trắng biển trắng
lá trúc vườn ai mời mọc
mộ thi nhân trên đồi Thi Nhân
hoa cau dâng tiếng sóng choàng êm
thơm bâng khuâng những câu thơ bất tử...
*Nhà thơ Hàn Mặc Tử quê sinh Lệ Mỹ, Đồng Hới, Quảng Bình..
Hoa lúa
Tặng anh hùng lao động Trần Văn Cận
và cán bộ ngành Nông nghiệp.
Tự bao giờ lúa điểm trang
Dịu êm sương nắng nhẹ nhàng phấn bay
Trăng xuân kẻ một nét mày
Dường như trăng mượn lúa này làm duyên
Hạt nuôi ta dáng con thuyền
Lênh đênh từ thuở truân chuyên cấy trồng
Trấu tro vùi ủ trống đồng
Mênh mang bờ bãi sông Hồng đầy vơi
Qua tuần xuống hạt sao rơi
Qua đêm bão quật bốn trời gió quăng
Mảnh mai trinh trắng vĩnh hằng
Lúa hay người ngọc thung thăng đợi mình
Quê nhà còn ngõ trúc xinh
áo em hoa lúa rung rinh ánh chiều
Có người lặng lẽ tin yêu
Đầy hai con mắt đăm chiêu mùa màng...
PHAN HOÀNG
Bất lực
Những con đom đóm vừa bay vừa phát tín hiệu khẩn cấp
những con sóng vừa chồm lên vừa báo động nguy cơ
những con gió từ phía đông vừa ào về vừa thảng thốt
các ngôi sao nổi giận về một chỗ ngủ thiếu sang trọng
đêm nay
rừng duyên hải dường như không quen với cơn thuỷ
triều chữ nghĩa
nâng ly rượu trắng canh khuya
nhà thơ quèn trong tôi
bất lực tiếng gà xóm chài báo thức
Lặng im
Một trang viết mở ra
bao trang đời khép lại
trang đời vô danh của ta cũng dần khép lại
mỗi ngày mặt trời gõ cửa ngôi nhà giấu kín những
niềm đau
và còn những nỗi đau mà ta không bao giờ chạm được
dưới tầng sâu cánh rừng thiêng ngập mặn
có bữa ăn cầm hơi chiến thuyền mang thơ mở cõi
có chỗ nằm nửa nước nửa đất ngư dân hò bả trạo
khẩn hoang
có bình gốm nuôi đứa trẻ mãi mãi không chào đời
và còn những nỗi đau mà ta không bao giờ chạm được
những nỗi đau đau đến lặng im
lịch sử tầng tầng mỏ quặng số phận
văn học lọc cọc đóng nọc thủ công
THANH YẾN
Soi gương
Se se chút lạnh cuối đông
Hỏi vòm mây trắng còn không những ngày...
Lạnh lùng gió trả lời thay!
Giậu thưa thiên lý lắt lay gió chiều
Hoa cau vỡ trắng bờ yêu
Dây trầu lả ngọn hắt hiu lối mòn
Dế mèn khàn giọng nỉ non
Hờn duyên trách nợ vuông – tròn – bể – dâu
Đêm gầy guộc giấc chiêm bao
Tôi ơi! Một thuở khát khao đợi rằm
Soi gương chỉ thấy tháng năm
Câu thơ ngang dọc vết nhăn cuộc đời
Thềm rêu vài chiếc lá rơi...!
Gió nhớ
Nồng bếp lửa rơm thơm khói tỏa
Bước ngập ngừng ven lối mơ xưa
Bờ dậu thưa trơ hàng râm bụt
Nhện giăng màn lấp cả phên thưa
Lối mòn đọng ngày mưa
Con đường đất dấu chân trơn trợt
Cây bần ổi mé sông ngơ ngác
Bụi tre già xào xạc nắng hanh
Thẫn thờ ký ức thời xanh
Dòng tóc xõa hương yêu ngan ngát
Bông so đũa đầy sân không ai quét
Hay vắng người gió nhớ về thăm
Bến cũ sông thơ
Dập dềnh thuyền con chân cầu gió vướng
Bìm bịp kêu chiều dâng con nước
Tỉnh cơn mơ... xa lắm
quê nhà!
CÔNG NAM
Xin đừng ái ngại
Em
Xin đừng ái ngại
Nẻo vào đường thu
Nào nông, sâu
ai nỡ dìm câu ca chết đuối?
Câu ca một thời nông nổi
Mong manh hạt sương sa!
Bao bản làng ta qua
Bao cánh rừng ta qua
Còn lại phía sau… tàn trơ xác lá
Con nai về xứ lạ
Say mềm đặc sản quán đèn mờ
Anh
Nhặt vớt câu thơ
Nổi trôi mùa lũ bão
Câu thơ khôn thành lời khuôn sáo
Khúc tưởng niệm buồn ai đem đánh tráo
Thành bài hát ru?
Thôi
Em hãy cứ với thu
Nương chút tình riêng thời con gái
Và xin
Em đừng ái ngại
Vợi
Vui
Buồn…
Sang anh!
Chói lọi ban mai
(Tặng em và con trai)
Những cái mào gà trống đỏ rực trong tiếng
râm ran gáy gọi bình minh
Vạn vật choàng tỉnh sau cơn mê chu kỳ
Và em
Và tôi, cùng vươn vai về phía rừng cây mở mắt chồi lộc
Bao cánh tay trần phơi phới
vẫy chào gió cành thơm mát
Dòng sông khe khẽ cựa mình
giữa đôi bờ dào dạt mùa xanh...
Thành thói quen
Sớm sớm tôi thường đứng trước bậu cửa
Đón đợi tiếng trầm bổng đỏ rực mào gà bình minh
Đợi em nhặt nhạnh hạt vui hạt buồn
gieo tình đất dai cổ tích
Thêm nồng hậu mỗi ngày
Bật nụ ban mai...
VŨ QUẦN PHƯƠNG
Trà đạo
Trắng mốc
săn móc câu
không nhận ra hình lá
nước thật sôi
trà chết một lần nữa
lại hiện ra búp non
bơi trong đặc chát
Chậm. Thật chậm !
từng giọt thấm
vị và hương
Lắng nghe...
nghe cơn khát của mình
mà đo hương trời đất
nghe trên lưỡi
vị mưa nắng xa vời ngọt chát
mình nuốt mình vào trong lòng
thì nguôi cơn khát
Giọt. Từng giọt
như người đánh thức
ngoài trời đang còn đêm
người đang ngủ, đang mơ, đang nói mớ
Ngón tay nâng trà lên
thanh khiết
biển xa, núi biếc
chén trà nâng
Nghe !
Biết !
Trà đã thức
người không ngủ lại
ngày bắt đầu
ngay trong đêm.
Phản trà đạo
Đừng nói chuyện uống trà
hãy đi khoan giếng
ô nhiễm dòng sông
ô nhiễm đất
phải tìm xuống thật sâu
tận lòng người
sâu hút
nước trong thì không đục
nhưng trong mà có khi vẫn độc
chớ nản lòng
phân biệt
lưỡi người cũng chưa tin được đâu
nếm không ra vị độc
ừ thì thử hóa chất
ừ thì tin môi trường
cứu nước thời này như cứu cháy
cũng cứ phải lặn vào tận đáy
nỗi khát người
may ra...
đừng nói chuyện uống trà
hãy đi khoan giếng.
Thơ tặng cháu
(Tặng cháu Trí)
Chưa biết nói, chưa biết đi
Nhưng cháu biết ông là người chơi được
Dù ông cháu mới mấy ngày quen biết
Sớm mai, từ trong buồng cháu tự bò ra
Nhìn thấy ông là bò nhanh như...cún
Ông thì ngừng những hít vào với lại thở ra(1)
Ngồi thụp xuống xòa hai tay đón cháu
ùa vào ông như sóng
Vịn chân ông đứng lên
Đôi mắt cháu nhìn ông như nói lại như cười
Ông bồng cháu dâng cao
Cả trái đất - lúc ấy thôi - ông chỉ còn thấy cháu
Thằng Cu Trí nhìn ông
Chừng cũng thích như nhìn mèo, nhìn chó
Nghịch đầu ông, vỗ tóc, vò tai, xoa... thích chí
Ông thì như đang uống rượu của trời
Say sưa túy lúy
Cái đầu ông ngỡ đựng toàn nhí nhố
Lại đủ làm cho cháu cười vang
Cái nụ cười bốn răng rớt rãi
Lại đủ làm cho ông có lại
Những niềm vui tưởng buột khỏi tay rồi
Dạy cho ông hiểu cái thú đời người
Lại là cháu, cái thằng bò như...cún
Santa Clara, 4-1-2011
(1) Lối tập thở Thiền, kiểu Thích Nhất Hạnh
Đón giao thừa
Trong căn nhà này là nước Việt
Là đèn nhang, con cháu, giao thừa
Ngoài căn nhà này là nước Mỹ
Ngày giữa tuần, phố đang trưa.
Hàng xóm đi làm, yên tĩnh quá
Nhà ta đón tết với riêng mình
Một năm gom lại bao thương nhớ
Một đời đồng bãi, luỹ tre xanh...
ừ vui, vui chứ! vui cay mắt
Đời người, năm tháng... như chiêm bao
Bờ kia làng xóm, đây con cháu
Giữa Thái Bình dương nó thế nào.
(Nguồn Văn nghệ)
PHẠM TRỌNG THANH
Phác thảo Quy Nhơn
Không thể níu khoảng trời năm ấy
đêm sau chiến tranh Quy Nhơn xa vời
chòm sao đính trên vòm tháp cổ
Diêu Trì rì rào vào khuya
Tôi trở về trên chuyến tàu xa
trong nhịp điệu tươi xanh thành phố trẻ
áo sinh viên dọc lối hoa vàng
lấp lánh hoa văn bảo tàng
sa thạch chất chồng
thời gian trầm tích
nụ cười thần bí chín thế kỷ
mây lang thang Ghềnh Ráng hoàng hôn
Người biệt Sài Gòn ôm trăng Quy Nhơn
đêm độc ẩm ngoài khơi con sóng khát
ai làm đau trái tim thiên sứ
vết thương ứa máu bài thơ tình
lại đọc sự đời dâu bể
mắt dao cau ráo hoảnh theo chồng
Người bỏ cuộc chơi mùa hạ mênh mông
vịnh biếc Làng Mai rờn rờn sắc cỏ
trưa miên man dốc vắng Mộng Cầm
màu trời Lệ Mỹ trôi về đây chăng*
sông trắng nắng trắng biển trắng
lá trúc vườn ai mời mọc
mộ thi nhân trên đồi Thi Nhân
hoa cau dâng tiếng sóng choàng êm
thơm bâng khuâng những câu thơ bất tử...
*Nhà thơ Hàn Mặc Tử quê sinh Lệ Mỹ, Đồng Hới, Quảng Bình..
Hoa lúa
Tặng anh hùng lao động Trần Văn Cận
và cán bộ ngành Nông nghiệp.
Tự bao giờ lúa điểm trang
Dịu êm sương nắng nhẹ nhàng phấn bay
Trăng xuân kẻ một nét mày
Dường như trăng mượn lúa này làm duyên
Hạt nuôi ta dáng con thuyền
Lênh đênh từ thuở truân chuyên cấy trồng
Trấu tro vùi ủ trống đồng
Mênh mang bờ bãi sông Hồng đầy vơi
Qua tuần xuống hạt sao rơi
Qua đêm bão quật bốn trời gió quăng
Mảnh mai trinh trắng vĩnh hằng
Lúa hay người ngọc thung thăng đợi mình
Quê nhà còn ngõ trúc xinh
áo em hoa lúa rung rinh ánh chiều
Có người lặng lẽ tin yêu
Đầy hai con mắt đăm chiêu mùa màng...
PHAN HOÀNG
Bất lực
Những con đom đóm vừa bay vừa phát tín hiệu khẩn cấp
những con sóng vừa chồm lên vừa báo động nguy cơ
những con gió từ phía đông vừa ào về vừa thảng thốt
các ngôi sao nổi giận về một chỗ ngủ thiếu sang trọng
đêm nay
rừng duyên hải dường như không quen với cơn thuỷ
triều chữ nghĩa
nâng ly rượu trắng canh khuya
nhà thơ quèn trong tôi
bất lực tiếng gà xóm chài báo thức
Lặng im
Một trang viết mở ra
bao trang đời khép lại
trang đời vô danh của ta cũng dần khép lại
mỗi ngày mặt trời gõ cửa ngôi nhà giấu kín những
niềm đau
và còn những nỗi đau mà ta không bao giờ chạm được
dưới tầng sâu cánh rừng thiêng ngập mặn
có bữa ăn cầm hơi chiến thuyền mang thơ mở cõi
có chỗ nằm nửa nước nửa đất ngư dân hò bả trạo
khẩn hoang
có bình gốm nuôi đứa trẻ mãi mãi không chào đời
và còn những nỗi đau mà ta không bao giờ chạm được
những nỗi đau đau đến lặng im
lịch sử tầng tầng mỏ quặng số phận
văn học lọc cọc đóng nọc thủ công
THANH YẾN
Soi gương
Se se chút lạnh cuối đông
Hỏi vòm mây trắng còn không những ngày...
Lạnh lùng gió trả lời thay!
Giậu thưa thiên lý lắt lay gió chiều
Hoa cau vỡ trắng bờ yêu
Dây trầu lả ngọn hắt hiu lối mòn
Dế mèn khàn giọng nỉ non
Hờn duyên trách nợ vuông – tròn – bể – dâu
Đêm gầy guộc giấc chiêm bao
Tôi ơi! Một thuở khát khao đợi rằm
Soi gương chỉ thấy tháng năm
Câu thơ ngang dọc vết nhăn cuộc đời
Thềm rêu vài chiếc lá rơi...!
Gió nhớ
Nồng bếp lửa rơm thơm khói tỏa
Bước ngập ngừng ven lối mơ xưa
Bờ dậu thưa trơ hàng râm bụt
Nhện giăng màn lấp cả phên thưa
Lối mòn đọng ngày mưa
Con đường đất dấu chân trơn trợt
Cây bần ổi mé sông ngơ ngác
Bụi tre già xào xạc nắng hanh
Thẫn thờ ký ức thời xanh
Dòng tóc xõa hương yêu ngan ngát
Bông so đũa đầy sân không ai quét
Hay vắng người gió nhớ về thăm
Bến cũ sông thơ
Dập dềnh thuyền con chân cầu gió vướng
Bìm bịp kêu chiều dâng con nước
Tỉnh cơn mơ... xa lắm
quê nhà!
CÔNG NAM
Xin đừng ái ngại
Em
Xin đừng ái ngại
Nẻo vào đường thu
Nào nông, sâu
ai nỡ dìm câu ca chết đuối?
Câu ca một thời nông nổi
Mong manh hạt sương sa!
Bao bản làng ta qua
Bao cánh rừng ta qua
Còn lại phía sau… tàn trơ xác lá
Con nai về xứ lạ
Say mềm đặc sản quán đèn mờ
Anh
Nhặt vớt câu thơ
Nổi trôi mùa lũ bão
Câu thơ khôn thành lời khuôn sáo
Khúc tưởng niệm buồn ai đem đánh tráo
Thành bài hát ru?
Thôi
Em hãy cứ với thu
Nương chút tình riêng thời con gái
Và xin
Em đừng ái ngại
Vợi
Vui
Buồn…
Sang anh!
Chói lọi ban mai
(Tặng em và con trai)
Những cái mào gà trống đỏ rực trong tiếng
râm ran gáy gọi bình minh
Vạn vật choàng tỉnh sau cơn mê chu kỳ
Và em
Và tôi, cùng vươn vai về phía rừng cây mở mắt chồi lộc
Bao cánh tay trần phơi phới
vẫy chào gió cành thơm mát
Dòng sông khe khẽ cựa mình
giữa đôi bờ dào dạt mùa xanh...
Thành thói quen
Sớm sớm tôi thường đứng trước bậu cửa
Đón đợi tiếng trầm bổng đỏ rực mào gà bình minh
Đợi em nhặt nhạnh hạt vui hạt buồn
gieo tình đất dai cổ tích
Thêm nồng hậu mỗi ngày
Bật nụ ban mai...
VŨ QUẦN PHƯƠNG
Trà đạo
Trắng mốc
săn móc câu
không nhận ra hình lá
nước thật sôi
trà chết một lần nữa
lại hiện ra búp non
bơi trong đặc chát
Chậm. Thật chậm !
từng giọt thấm
vị và hương
Lắng nghe...
nghe cơn khát của mình
mà đo hương trời đất
nghe trên lưỡi
vị mưa nắng xa vời ngọt chát
mình nuốt mình vào trong lòng
thì nguôi cơn khát
Giọt. Từng giọt
như người đánh thức
ngoài trời đang còn đêm
người đang ngủ, đang mơ, đang nói mớ
Ngón tay nâng trà lên
thanh khiết
biển xa, núi biếc
chén trà nâng
Nghe !
Biết !
Trà đã thức
người không ngủ lại
ngày bắt đầu
ngay trong đêm.
Phản trà đạo
Đừng nói chuyện uống trà
hãy đi khoan giếng
ô nhiễm dòng sông
ô nhiễm đất
phải tìm xuống thật sâu
tận lòng người
sâu hút
nước trong thì không đục
nhưng trong mà có khi vẫn độc
chớ nản lòng
phân biệt
lưỡi người cũng chưa tin được đâu
nếm không ra vị độc
ừ thì thử hóa chất
ừ thì tin môi trường
cứu nước thời này như cứu cháy
cũng cứ phải lặn vào tận đáy
nỗi khát người
may ra...
đừng nói chuyện uống trà
hãy đi khoan giếng.
Thơ tặng cháu
(Tặng cháu Trí)
Chưa biết nói, chưa biết đi
Nhưng cháu biết ông là người chơi được
Dù ông cháu mới mấy ngày quen biết
Sớm mai, từ trong buồng cháu tự bò ra
Nhìn thấy ông là bò nhanh như...cún
Ông thì ngừng những hít vào với lại thở ra(1)
Ngồi thụp xuống xòa hai tay đón cháu
ùa vào ông như sóng
Vịn chân ông đứng lên
Đôi mắt cháu nhìn ông như nói lại như cười
Ông bồng cháu dâng cao
Cả trái đất - lúc ấy thôi - ông chỉ còn thấy cháu
Thằng Cu Trí nhìn ông
Chừng cũng thích như nhìn mèo, nhìn chó
Nghịch đầu ông, vỗ tóc, vò tai, xoa... thích chí
Ông thì như đang uống rượu của trời
Say sưa túy lúy
Cái đầu ông ngỡ đựng toàn nhí nhố
Lại đủ làm cho cháu cười vang
Cái nụ cười bốn răng rớt rãi
Lại đủ làm cho ông có lại
Những niềm vui tưởng buột khỏi tay rồi
Dạy cho ông hiểu cái thú đời người
Lại là cháu, cái thằng bò như...cún
Santa Clara, 4-1-2011
(1) Lối tập thở Thiền, kiểu Thích Nhất Hạnh
Đón giao thừa
Trong căn nhà này là nước Việt
Là đèn nhang, con cháu, giao thừa
Ngoài căn nhà này là nước Mỹ
Ngày giữa tuần, phố đang trưa.
Hàng xóm đi làm, yên tĩnh quá
Nhà ta đón tết với riêng mình
Một năm gom lại bao thương nhớ
Một đời đồng bãi, luỹ tre xanh...
ừ vui, vui chứ! vui cay mắt
Đời người, năm tháng... như chiêm bao
Bờ kia làng xóm, đây con cháu
Giữa Thái Bình dương nó thế nào.
(Nguồn Văn nghệ)
VanVN.Net – Như tin đã đưa, ngày 20/10/2011, Chánh văn phòng Hội Nhà văn Việt Nam – nhà thơ Đỗ Hàn, được sự ủy quyền của nhà văn Nguyễn Trí Huân – Phó chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam, đã ...
VanVN.Net – Như tin VanVN.Net đã đưa, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang vừa ký Quyết định truy tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân cho liệt sĩ Nguyễn Hoàng Ca (tức nhà văn Nguyễn Thi, Nguyễn ...
VanVN.Net - Nhà văn Xuân Thiều ăn mừng tân gia. Sau bao nhiêu năm ăn ở chật chội trong khu tập thể, bây giờ khi tuổi đã cao nhà văn mới có được một ngôi nhà riêng. Nhà ba tầng. Đẹp ...
VanVN.Net - "Đất bỏng" thực sự là một cuốn tiểu thuyết mang tính sử thi hấp dẫn người đọc. Cái bỏng rát của vùng đất đó không chỉ dừng lại ở sự bỏng rát của thời tiết vùng mỏ vỗn dĩ ...
VanVN.Net – Sáng nay, 06/12/2011, tại trụ sở Hội Nhà văn Việt Nam (số 9 Nguyễn Đình Chiểu – Hai Bà Trưng – Hà Nội), cuộc tọa đàm văn học tiểu thuyết Quyên của nhà văn Nguyễn Văn Thọ được tổ ...
VanVN.Net - Trong lịch sử văn học nước nhà chưa từng thấy một ai ngoài Hoài Thanh cùng một lúc phát hiện hơn 40 gương mặt thi ca và liền đó định hình họ trên thi đàn. Hơn 40 gương mặt ...
Tiêu đề
Viết bình luận của bạn