Tổ quốc nhìn từ biển
Nguyễn Việt Chiến
Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển
Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa
Ngàn năm trước con theo cha xuống biển
Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa
Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc
Các con nằm thao thức phía Trường Sơn
Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả
Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn
Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn chưa thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảo
Lạc Long cha nay chưa thấy trở về
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất
Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi
Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể
Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù
Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ
Thương Hòn Mê bão tố phía âm u
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích
Những đau thương trận mạc đã qua rồi
Bao dáng núi còn mang hình goá phụ
Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm hoạ
Đã mười lần giặc đến tự biển Đông
Những ngọn sóng hoá Bạch Đằng cảm tử
Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng
Thương đất nước trên ba ngàn hòn đảo
Suốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờn
Máu đã đổ ở Trường Sa ngày ấy
Bạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi thân
Nếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cả
Những chàng trai ra đảo đã quên mình
Một sắc chỉ về Hoàng Sa thuở trước *
Còn truyền đời con cháu mãi đinh ninh
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mát
Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời
Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất
Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi
—————
* Mới đây người dân huyện đảo Lý Sơn đã tìm thấy một sắc chỉ của
vua triều Nguyễn năm 1835 cử dân binh ra canh giữ đảo Hoàng Sa.
Đất Trường Sa
Nguyễn Hữu Quý
Vượt bốn trăm hải lý
đất là Quê
neo Biển.
Khay đất
những cánh đồng tứ tuyệt
hoa muống trắng rung rinh hồn chữ.
Trái bàng vuông
trong bầu trời Trường Sa
đung đưa giấc mơ lính trẻ.
Quả ớt chỉ thiên điểm danh trên biển cả
cay chẳng ai bằng
thít tha cộng hưởng thêm vị bão.
Bao giờ văn công ra?
mồng tơi xanh rờn dậu lính…
Bên mốc chủ quyền một cây dừa tướp lá
mọc chùm cổ tích trên thân
như mẹ nghèo bồng bế cái con.
Đất Trường Sa
không có khái niệm mặt tiền
định giá: máu - mồ hôi hằng bao thế kỷ.
Trên bản đồ chỉ là những chấm nhỏ
nhưng không bao giờ tan!
Khát đất liền
Nguyễn Ngọc Tấn
Tôi yêu em
như cánh chim đảo xa
Khát đất liền
Chưa đến được
Tình yêu
Thành con sóng.
Biết bao lần
Tôi đứng ngắm trời xanh và mây trắng
Bốn phía đại dương
Sóng nước vỗ muôn trùng
Bỗng thấy lòng chao nỗi nhớ quê hương.
Rồi một lần đối diện với yêu thương
Trước mặt biển
Và sau lưng cũng biển
Giữa tít tắp cô đơn nhỏ xíu một cánh buồm
Như đứng như trôi
Và đột ngột hoàng hôn nuốt chửng
để cháy mãi trong tôi
mãi mãi trong tôi
ào ạt cuộn dâng nỗi khát đất liền.
Đảo dưới chân tôi
Tròng trành trên sóng
Nâng tôi lên
Thành cánh chim
Bay thốc về phía hoàng hôn
Đôi cánh vỗ dồn lên bão tố
Phía ấy huy hoàng lộng lẫy sắc trời em.
Buồm nâu biển biếc
Anh Ngọc
Một nửa nhân dân tôi theo mẹ đã lên rừng
Một nửa khác theo cha xuống biển
Tôi là cánh buồm nâu cứ mỗi ngày tách bến
Lòng bâng khuâng đâu dưới biển trên ngàn
Cái gạch nối mong manh nối biển với đất liền
Lòng thương nhớ để tôi pha màu đất
Tôi tha thiết nối trời với nước
Nên tạo hình những cánh én, cánh dơi
Những cánh buồm đi trong nắng mai
Sóng thân mật vỗ mạn thuyền róc rách
Những cánh buồm đi dưới trăng thanh
Đi lặng lẽ trong sương mờ cổ tích
Buồm như thể chiếc lưỡi cày lật ngược
Vạch ngang trời những luống trăng sao
Và gió. Gió lồng.
Không biết gió từ đâu
Thổi phồng căng lồng ngực tôi rất trẻ
Những cánh buồm tìm gì nơi góc bể
Mà trọn đời thấp thoáng phía chân mây
Hạnh phúc xa vời ở cuối những tầm tay
Tôi là nỗi khát khao không mệt mỏi
Tôi biết cách ngược chiều con gió thổi
Gió nồm nam, tôi chỉ một con đường
Buồm ơi buồm, ngươi có thực hay chăng
Để con sóng ngổn ngang lời tâm sự
Để mỗi sáng, mỗi chiều như nỗi nhớ
Tự chân trời Tổ quốc lại hiện lên
Biển sẽ ra sao nếu thiếu một cánh buồm
Mặt trời nào soi thấu lòng biển tối
Những cánh buồm như cánh cò lặn lội
Cứ lặng thầm đo hết mọi chiều sâu
Tôi thắp lên một ngọn lửa màu nâu
ở giữa khoảng xanh trời xanh nước
Những trận bão cũng không làm tắt được
Ngọn lửa bình yên ấm áp tình người
Tôi đi qua sóng gió của đời tôi
Để đến gặp tấm lòng biển rộng
Biển giản dị và chuyên cần nuôi sống
Không thiếu ai, không sót một người nào
Bảy sắc cầu vồng đã lùi lại đằng sau
Chỉ còn tôi giữa bộn bề biển cả
Và trên đầu lũ mây bông trắng xóa
Như đàn cừu mê mải giữa đồng xanh
Hạnh phúc lớn lao ở cuối mỗi hành trình
Từng ngọn gió cũng ùa lên cập bến
Dân tộc tôi khi tìm về với biển
Gặp cánh buồm căng bát ngát tự do…
Tôi và biển
Lê Đại Thanh
(Rút từ di cảo)
Biển rất cô đơn
Biển rất lặng thầm
Biển có lúc bâng khuâng tư lự
Để rồi chồm cao thành bão giông giận dữ
Biển cồn cào
Gầm rú
hò la:
- Hỡi các con sông hãy đến với ta
Cho biển da thịt phù sa của đất!
Người con gái tóc xanh chăn đàn ngựa sóng chạy lồng
Hất vó
Tung bờm
Hí giữa bão giông
Quất chiếc đuôi bạc lỏng
Biển bình minh mang áo lụa dát kim cương
Hoàng hôn nắng chín
thay áo vàng
hoa cúc
Tôi yêu cháy lửa những tâm hồn sôi sục
Biển cô đơn
trầm mặc
bâng khuâng
Chinh phục tôi bằng giọng hát nữ trầm
Biển giấu trong tà áo
Hạt vàng
Hạt lân tinh
Hạt muối
Có những mối tình tuyệt vọng trở thành những mối tình
đắm đuối
Tôi đến với biển Đông
Khai thác câu chuyện tình của gió
Người hiệp sĩ lang thang theo đuổi người con gái
tóc xanh…
Tổ quốc nhìn từ biển
Nguyễn Việt Chiến
Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển
Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa
Ngàn năm trước con theo cha xuống biển
Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa
Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc
Các con nằm thao thức phía Trường Sơn
Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả
Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn
Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn chưa thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảo
Lạc Long cha nay chưa thấy trở về
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất
Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi
Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể
Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù
Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ
Thương Hòn Mê bão tố phía âm u
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích
Những đau thương trận mạc đã qua rồi
Bao dáng núi còn mang hình goá phụ
Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm hoạ
Đã mười lần giặc đến tự biển Đông
Những ngọn sóng hoá Bạch Đằng cảm tử
Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng
Thương đất nước trên ba ngàn hòn đảo
Suốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờn
Máu đã đổ ở Trường Sa ngày ấy
Bạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi thân
Nếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cả
Những chàng trai ra đảo đã quên mình
Một sắc chỉ về Hoàng Sa thuở trước *
Còn truyền đời con cháu mãi đinh ninh
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mát
Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời
Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất
Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi
—————
* Mới đây người dân huyện đảo Lý Sơn đã tìm thấy một sắc chỉ của
vua triều Nguyễn năm 1835 cử dân binh ra canh giữ đảo Hoàng Sa.
Đất Trường Sa
Nguyễn Hữu Quý
Vượt bốn trăm hải lý
đất là Quê
neo Biển.
Khay đất
những cánh đồng tứ tuyệt
hoa muống trắng rung rinh hồn chữ.
Trái bàng vuông
trong bầu trời Trường Sa
đung đưa giấc mơ lính trẻ.
Quả ớt chỉ thiên điểm danh trên biển cả
cay chẳng ai bằng
thít tha cộng hưởng thêm vị bão.
Bao giờ văn công ra?
mồng tơi xanh rờn dậu lính…
Bên mốc chủ quyền một cây dừa tướp lá
mọc chùm cổ tích trên thân
như mẹ nghèo bồng bế cái con.
Đất Trường Sa
không có khái niệm mặt tiền
định giá: máu - mồ hôi hằng bao thế kỷ.
Trên bản đồ chỉ là những chấm nhỏ
nhưng không bao giờ tan!
Khát đất liền
Nguyễn Ngọc Tấn
Tôi yêu em
như cánh chim đảo xa
Khát đất liền
Chưa đến được
Tình yêu
Thành con sóng.
Biết bao lần
Tôi đứng ngắm trời xanh và mây trắng
Bốn phía đại dương
Sóng nước vỗ muôn trùng
Bỗng thấy lòng chao nỗi nhớ quê hương.
Rồi một lần đối diện với yêu thương
Trước mặt biển
Và sau lưng cũng biển
Giữa tít tắp cô đơn nhỏ xíu một cánh buồm
Như đứng như trôi
Và đột ngột hoàng hôn nuốt chửng
để cháy mãi trong tôi
mãi mãi trong tôi
ào ạt cuộn dâng nỗi khát đất liền.
Đảo dưới chân tôi
Tròng trành trên sóng
Nâng tôi lên
Thành cánh chim
Bay thốc về phía hoàng hôn
Đôi cánh vỗ dồn lên bão tố
Phía ấy huy hoàng lộng lẫy sắc trời em.
Buồm nâu biển biếc
Anh Ngọc
Một nửa nhân dân tôi theo mẹ đã lên rừng
Một nửa khác theo cha xuống biển
Tôi là cánh buồm nâu cứ mỗi ngày tách bến
Lòng bâng khuâng đâu dưới biển trên ngàn
Cái gạch nối mong manh nối biển với đất liền
Lòng thương nhớ để tôi pha màu đất
Tôi tha thiết nối trời với nước
Nên tạo hình những cánh én, cánh dơi
Những cánh buồm đi trong nắng mai
Sóng thân mật vỗ mạn thuyền róc rách
Những cánh buồm đi dưới trăng thanh
Đi lặng lẽ trong sương mờ cổ tích
Buồm như thể chiếc lưỡi cày lật ngược
Vạch ngang trời những luống trăng sao
Và gió. Gió lồng.
Không biết gió từ đâu
Thổi phồng căng lồng ngực tôi rất trẻ
Những cánh buồm tìm gì nơi góc bể
Mà trọn đời thấp thoáng phía chân mây
Hạnh phúc xa vời ở cuối những tầm tay
Tôi là nỗi khát khao không mệt mỏi
Tôi biết cách ngược chiều con gió thổi
Gió nồm nam, tôi chỉ một con đường
Buồm ơi buồm, ngươi có thực hay chăng
Để con sóng ngổn ngang lời tâm sự
Để mỗi sáng, mỗi chiều như nỗi nhớ
Tự chân trời Tổ quốc lại hiện lên
Biển sẽ ra sao nếu thiếu một cánh buồm
Mặt trời nào soi thấu lòng biển tối
Những cánh buồm như cánh cò lặn lội
Cứ lặng thầm đo hết mọi chiều sâu
Tôi thắp lên một ngọn lửa màu nâu
ở giữa khoảng xanh trời xanh nước
Những trận bão cũng không làm tắt được
Ngọn lửa bình yên ấm áp tình người
Tôi đi qua sóng gió của đời tôi
Để đến gặp tấm lòng biển rộng
Biển giản dị và chuyên cần nuôi sống
Không thiếu ai, không sót một người nào
Bảy sắc cầu vồng đã lùi lại đằng sau
Chỉ còn tôi giữa bộn bề biển cả
Và trên đầu lũ mây bông trắng xóa
Như đàn cừu mê mải giữa đồng xanh
Hạnh phúc lớn lao ở cuối mỗi hành trình
Từng ngọn gió cũng ùa lên cập bến
Dân tộc tôi khi tìm về với biển
Gặp cánh buồm căng bát ngát tự do…
Tôi và biển
Lê Đại Thanh
(Rút từ di cảo)
Biển rất cô đơn
Biển rất lặng thầm
Biển có lúc bâng khuâng tư lự
Để rồi chồm cao thành bão giông giận dữ
Biển cồn cào
Gầm rú
hò la:
- Hỡi các con sông hãy đến với ta
Cho biển da thịt phù sa của đất!
Người con gái tóc xanh chăn đàn ngựa sóng chạy lồng
Hất vó
Tung bờm
Hí giữa bão giông
Quất chiếc đuôi bạc lỏng
Biển bình minh mang áo lụa dát kim cương
Hoàng hôn nắng chín
thay áo vàng
hoa cúc
Tôi yêu cháy lửa những tâm hồn sôi sục
Biển cô đơn
trầm mặc
bâng khuâng
Chinh phục tôi bằng giọng hát nữ trầm
Biển giấu trong tà áo
Hạt vàng
Hạt lân tinh
Hạt muối
Có những mối tình tuyệt vọng trở thành những mối tình
đắm đuối
Tôi đến với biển Đông
Khai thác câu chuyện tình của gió
Người hiệp sĩ lang thang theo đuổi người con gái
tóc xanh…
VanVN.Net – Như tin đã đưa, ngày 20/10/2011, Chánh văn phòng Hội Nhà văn Việt Nam – nhà thơ Đỗ Hàn, được sự ủy quyền của nhà văn Nguyễn Trí Huân – Phó chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam, đã ...
VanVN.Net – Như tin VanVN.Net đã đưa, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang vừa ký Quyết định truy tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân cho liệt sĩ Nguyễn Hoàng Ca (tức nhà văn Nguyễn Thi, Nguyễn ...
VanVN.Net - Nhà văn Xuân Thiều ăn mừng tân gia. Sau bao nhiêu năm ăn ở chật chội trong khu tập thể, bây giờ khi tuổi đã cao nhà văn mới có được một ngôi nhà riêng. Nhà ba tầng. Đẹp ...
VanVN.Net - "Đất bỏng" thực sự là một cuốn tiểu thuyết mang tính sử thi hấp dẫn người đọc. Cái bỏng rát của vùng đất đó không chỉ dừng lại ở sự bỏng rát của thời tiết vùng mỏ vỗn dĩ ...
VanVN.Net – Sáng nay, 06/12/2011, tại trụ sở Hội Nhà văn Việt Nam (số 9 Nguyễn Đình Chiểu – Hai Bà Trưng – Hà Nội), cuộc tọa đàm văn học tiểu thuyết Quyên của nhà văn Nguyễn Văn Thọ được tổ ...
VanVN.Net - Trong lịch sử văn học nước nhà chưa từng thấy một ai ngoài Hoài Thanh cùng một lúc phát hiện hơn 40 gương mặt thi ca và liền đó định hình họ trên thi đàn. Hơn 40 gương mặt ...
Tiêu đề
Viết bình luận của bạn