Như thường anh ta nói:
- Anh yêu em.
Cô kêu "khiếp", mà mắt cười long lanh. Thấy cô tươi tắn hơn lên anh lại nói:
- Anh yêu em nhiếu nhiều.
Và cũng như thường cô ta nói:
- Thì em cũng yêu em.
Cô vừa nói vừa cười bằng đôi má lúm đồng tiền. Anh hiểu ra ngay rằng còn có nhiều người khác yêu cô. Anh cũng yêu cô. Trong một thoáng chớp cực ngắn, anh là cột thu lôi. Một sức yêu mãnh liệt ập đến tức khắc, và cũng tức khắc phát triển trong anh thành nỗi thất vọng khổng lồ.
Bây giờ đây anh hiểu anh bị sét đánh, toàn thân anh là một cục thịt bị nấu chín bằng: "Nỗi thất vọng sinh động".
Cô hiểu ngay. Cô biết rất rõ có thể anh sẽ ngã quị vì sự bần thần. Xung quanh không phải là vắng người, cô chỉ có thể đứng sát anh và nói thật nhanh: "Em sẽ đến".
Câu đó cứu anh. Anh lại đứng vững. Cô cũng biết vậy, cô lùi xa, tay vẫy vẫy: See you Soon!
Y
Cô rất chủ động, làm anh càng hồi hộp, càng ao ước. Bây giờ đây thì ổn rồi. Cô đã ôm ngang anh, cô tươi mát, cô có nhiều tình yêu, cộng thêm chính cô nữa. Anh không có gì cả. Bạn thân của bố anh cũng biết hết, ông nói: Khổ rồi con ơi!
Y
Hôm nay là ngày thứ hai của cuộc tình. Cô hẹn, cô không đến nên làm cho nỗi buồn của anh tươi roi rói. Anh đã đau buồn tươi rói.
Nhớ lời cô dặn dò, hình như anh muốn khóc. Có lẽ anh sẽ khóc vì chưa bao giờ có hoặc hiểu được mối tình một ngày mà tuyệt thế.
Thế mà bốn ngày rồi. Đã héo chưa? Héo mất thôi. Và hình như mất liên lạc. Mất hẳn liên lạc rồi. Tất cả chỉ còn là trí nhớ. TRÍ NHỚ - ÔI TRÍ NHỚ... đáng ghét ghê.
Y
Bạn anh khai mạc phòng tranh. Cô đã tới dự buổi đó. Cô có hy vọng gặp lại anh không? Anh sẽ đến là chắc chắn. Nhiều bạn của anh bắt tay cô chào, rồi hỏi thăm anh đâu? Sao cô lại đi một mình? Cô mỉm cười nhè nhẹ, cô nghĩ: "Anh sẽ đến là chắc chắn". Mặc dù bữa trước, khi ôm anh, cô đã dặn dò: "Đừng hy vọng nhiều anh nhé".
Cô vẫn đi tới cái bàn, ở đó cô đã đánh tia sét đầu tiên, và anh là cột thu lôi. Cô nhìn thấy dòng chữ: "Anh cũng không yêu anh".
Trái tim cô nhận ra sự đau khổ của anh. Trí tuệ cô dịch ra: "Nho còn xanh lắm". Cô chưa biết nét chữ của anh nhưng trái tim cô vẫn mách: " Chữ của anh ấy".
Cô nhận ra chỗ ấy tay cô để chặn lên tay anh. Cô đã cười với anh bằng đôi má lúm đồng tiền. Chỗ ấy, cô đã đứng sát người anh và đã nói thật nhanh: "EM SẼ ĐẾN".
Nhưng anh đã không đến. Có phải là vì anh không yêu anh? Cô bỗng nhớ ra bữa trước khi anh nói:
- Anh yêu em!
Cô đã trả lời:
- Em cũng yêu em nữa.
Bây giờ thì cô hiểu cô cũng hơi buồn một chút, nỗi buồn đó rất tươi. Liệu có phải vì anh không đến nên cô hiểu có một thứ buồn tươi rói như thế?
Cô từ từ xuống thang lầu ra về trước mọi người, vừa đi vừa kín đáo nhìn khắp xem ngộ nhỡ anh nấp ở đâu?
|