BÀI HÁT THÁNG MƯỜI
Những cánh đồng châu chấu vừa hát lên cùng gió
tháng Mười
chúng mang hơi thở tháng Mười này sang những tháng Mười khác
tháng Mười dâng hạt
rón rén heo may
sương muối gặt hoàng hôn tóc mẹ
những giấc người bạc trắng giấc mơ
Tôi đi ngang những mùa cốm thơm thao thiết chân trời em đã buộc tôi từng nút thắt ký ức
trăng hổn hển tuột đêm thiếu nữ
có tiếng hát của sương khuya và cánh đồng miên man
cỏ dại
thơm ngây ngất làn môi con gái
Tôi gọi tên em giấc mơ tháng Mười
dọc những con đường thảng thốt heo may
trên bầu ngực mùa thu đang cốm
trong khảm khắc cất lên những âm điệu cánh đồng mê cảm
những lẻ mùa lẻ bóng lẻ ngày xưa
Sau vụ gặt những con đường mệt nhoài nằm thở trong
rơm rạ
những chiếc liềm mỏi gặt giờ nằm im trên vách
chúng vẫn cong lên hình dấu hỏi
những dấu hỏi ngàn năm mai táng trong thẳm sâu
luống đất
những dấu hỏi bay lên ngái cay mùi tro bếp
những dấu hỏi ngược về cổ xưa tiền kiếp
Hạt lại gieo. Nhẫn nại. Hạt người
GỌI SẺ
Này sẻ. Và những con đường chạy dọc ấu thơ
những chiếc lông tiềm thức mọc lên đôi cánh mang ước mơ lộng lẫy bầu trời
bay lên ban mai ứa đỏ
bầy sẻ nhỏ cắp mùa lên tổ
cắp giai điệu cánh đồng
Chiếc mỏ tí hon gắp những giọt sương, hơi thở của đêm
ngưng giọt
chúng đan cả bầu trời, từng sợi bình minh,
từng mũi chỉ hoàng hôn thành tổ ấm
hạnh phúc lót bằng đời rơm rạ
những mảnh hồn dân dã thắp lên cánh vỗ những chân trời
Ta gọi sẻ, gọi những mùa thơm hạt
nhớ mái hiên chiều mẹ ta sàng gạo
dưới tay Người rào rạo mắt thời gian
mẹ sàng cả tiếng chim, lăn líu ríu từng chùm lên mặt đất
cái tiếng chim nhỏ nhoi
ta thương sẻ loài chim không biết hót
cả một đời chiêm chiếp tiếng sẻ thôi
Nhà ta đây chim hãy về, như từng về tíu tít ngọn cau, rúc rích hiên chiều
ôi tiếng chim - một mái hiên ấu thơ ta trú ngụ
tiếng chim theo ta qua bao mùa khốn khó
đến bao giờ hỡi sẻ, hót lên?
NGOẶC ĐƠN
Những cơn bão ngôn từ có lúc muốn lồng lên
cả tiềm thức cũ mèm hay ngữ nghĩa vừa khoác manh áo
mới từ vựng
những con chữ cởi trần, không câu nệ xiêm y mỹ tự
chúng vẫn loanh quanh nổi chìm trong ngoặc
xác chữ buồn
rụng xuống nhân gian…
Ngoài kia, một thế giới đa ngôn
những lêu lổng ngôn từ, những tuỳ hứng không câu không chấm phảy
khi kiệm chữ nén từ, khi uốn éo làm văn
khi tán gẫu, đại ngôn, khi bóng bẩy
khi ngữ nghĩa chết khô trong xác từ sáo rỗng
chúng vẫn được quyền chính danh văn bản
một đặc quyền không đóng ngoặc tư duy
Nỗi đau thầm trong cấu trúc cô đơn
một chiếc ngoặc mong manh gông cùm phận chữ
những con chữ một đời vai phụ
những con chữ chỉ giản dị làm phu giải nghĩa
cũng một đời thèm tháo ngoặc
Tự Do!
ĐẤT MŨI
Cảm xúc tôi gối lên từng lớp sóng để thoả cơn
sông nước giãi bày
Đất Mũi phù sa mùa sinh hổn hển
nghe giao hoan rầm rì trong nắng non những chùm rễ đước
cắm vào cuộc tình hoang bùn đất
Những bầy sóng khoả từng ngọn trắng vỗ trực cảm
gió cởi trần ngôn ngữ tự do
và đất, đất trầm lặng bò ra ghì ngực biển
biển lại muốn lột bờ bằng phóng túng đại dương
Câu vọng cổ xuống xề kéo Đất Mũi nối trùng trùng mắt lưới
nối ngày vào bóng tối, nối nắng vào mưa, nối ảo giác lẫn vào bờ trực giác
và em, em ngồn ngộn Cà Mau
tôi hoang gió, tôi vỡ cùng ảo ảnh
vỡ lặng im
trong mắt em lặng biển
Con tàu đã kéo còi, còn hây hẩy bờ em níu lại
còn phù sa bơi sóng phì nhiêu
tôi nhốt biển Cà Mau trong ngực
nghe ướt đầm tái sinh
Trần Quang Quý