Tìm tòi thể nghiệm

23/7
8:42 AM 2018

NGHỀ VỚI NGHIỆP-TRUYỆN NGẮN CỦA NHÀ VĂN NGUYỄN LAM THỦY

Một chiều cuối tháng mười ảm đạm, mây đen xám xịt, dày đặc phủ kín cả bầu trời, không khí ẩm ướt, lạnh lẽo, buồn thiu... báo hiệu một mùa Đông giá lạnh đang tràn về. Một con quạ đen bay xuống công viên bệnh viện không thèm tìm kiếm thức ăn, cứ ngẩng đầu lên kêu những tiếng quàng quạc khàn khàn, cả đàn quạ đậu trên những cành dương nháo nhác xà xuống theo.

 Bầy chim nhỏ màu đen, mỏ trắng chui rúc vào  bụi cây berkenhe đầy những chùm quả nhỏ màu đỏ nhìn xa nó giống như những chùm hoa rất đẹp, dày đặc lá trên cành không rụng suốt quanh năm đã được cắt tỉa vuông vức rất đẹp. Lá phong vàng rụng đầy, được gió lùa về một phía của công viên thành những đống to. Hàng cây liễu lưa thưa lá, thân gầy guộc, cành yếu mềm cứ nghiêng theo chiều gió…cố níu kéo mùa Thu ở lại. Những trận gió thổi mạnh liên hồi, như muốn tiễn đưa mùa Thu đi để đón mùa Đông về. Cái hồ cảnh ở giữa công viên nước đã đổi màu, chẳng còn con vịt trời nào bơi lội, lá mơ dại màu đỏ, bạch dương, lá phong... rụng phủ kín gần hết mặt hồ, những vòi nước không còn phun nữa. Bầy cá cảnh màu đỏ, màu vàng mới ngày nào còn tung tăng bơi lội nay cũng đã biến đâu mất, những bông hoa súng giữa Thu vươn lên khoe sắc tím, nay những cánh hoa khép lại, khô cứng gãy cong rũ xuống mặt hồ. Những luống hoa dạ yên thảo nhiều màu, hoa huỳnh anh màu vàng, hoa cẩm tú, hoa uất kim hương... người ta đã nhổ đi, thay vào đấy là những luống loại bắp cải cảnh lá xoăn màu vàng, màu tím, màu trắng sống được qua mùa Đông giá lạnh.

Lan ngồi một mình trên chiếc ghế bằng gỗ ở công viên hàng tiếng đồng hồ, mặt buồn rười rượi, người có vẻ nhúm nhó, run run chắc mặc không đủ ấm, đang đau đớn, ưu tư, phiền muộn…lòng Lan buồn nẫu ruột như tàu lá ngư bàng dưới trời Đông tuyết lạnh. Chồng bán những hàng mác không đăng ký, nên bị bắt một tháng ở trong tù, mới ra được hai tuần bị trục xuất về nước hơn tuần nay rồi. Hai đứa con trai lên mười và lên bảy đang sống với bà ngoại ở một miền quê nghèo xứ Nghệ. Suốt cả hai tuần trước khi chồng về hai vợ chồng Lan phải tất bật chạy đi mua bán nhiều thuốc huyết áp, suy tim, tiểu đường cho mẹ đẻ, mua thuốc chống suy thận, thuốc bệnh gút cho bố chồng, mua quà, quần áo cho các con, cho bên nội, bên ngoại…dù lúc nào bệnh tật cũng hành hạ, lúc bụng dưới đau lâm râm, buồn nôn, mệt mỏi…vì công việc nhưng vẫn phải cố quên đi. Hôm nay Lan mệt quá, nhưng chẳng biết mình bệnh gì, tiếng Hung chẳng sành, phiên dịch thì không, nhưng vẫn quyết đi bệnh viện, nhưng biết vào khoa nào để khám bây giờ? đành phải ngồi mấy tiếng ở công viên bệnh viện để may ra gặp người quen nào đó.

Cảnh làm bác sỹ ở bệnh viện này đã hơn mười năm nay ở khoa nội chuyên về bệnh tiểu đường các bệnh rối loạn chuyển hóa. Vừa phải đi hội chẩn ở khoa tim mạnh cho một bệnh nhân: cao huyết áp đã hơn mười bảy năm nay, thỉnh thoảng có lên cơn run nhĩ, đường máu rất cao đến mức 23 mmol/lít trong cơn nguy kịch phải vào cấp cứu. Hội chẩn xong Cảnh ghi rõ ràng vào các bệnh án ngoài thuốc huyết áp, thuốc chống cơn rung nhĩ:”Cordarone 200 mg ngày 2 viên, Pradaxa 150 mg ngày 2 viên và cần tiêm Isulin 15 đơn vị, ngày 4 lần. Cứ hai giờ đo đường huyết một lần, nếu đường máu ổn định thì không cần gọi hội chẩn”.

 Trên đường đi về khoa qua công viên thấy một người phụ nữ đang ngồi ở ghế công viên, mặt buồn rười rượi, nhìn loáng qua Cảnh cảm nhận ra chị là người Việt Nam, liền tiến lại gần và hỏi luôn:

     -Chị làm sao thế, chắc nhà chị có ai bệnh nặng nằm ở viện chăng, hay là chị bị bệnh gì, tôi có thể giúp được gì không?

        Chị mặt nhăn nhó buồn rầu trả lời:

      -Em đau bụng dưới lâm râm phía bên phải, đã năm hôm nay rồi mà em không biết tiếng nên không biết đi vào khoa nào để khám. Nói xong chị hơi buồn nôn. Trong linh cảm nghề nghiệp ban đầu của Cảnh nghĩ ngay chị có thể có thai và nói luôn:

     -Nhưng đây không thuộc về chuyên môn của tôi, Cảnh liền nói với chị :

     -Có thể chị đang có thai nên bị ốm nghén đấy, tôi sẽ dẫn chị sang khoa sản để khám, nếu chị muốn. Chị tên là gì?

     Lan mừng quá thốt lên:

          -Thế thì tốt quá , em cảm ơn anh rất nhiều. Em tên là Lan ạ.

          Cảnh dẫn Lan đến khoa sản, gọi điện cho một đồng nghiệp thân thiết của Cảnh, tên là Deak Mihai – trưởng khoa sản, nói rằng có một người Việt Nam cần khám sản khoa. Ngồi chờ chưa đầy mười năm phút vì bác sỹ Mihai đang bận làm việc gì đấy. Một lúc sau, đồng nghiệp của Cảnh xuống tầng trệt nhiệt tình vui vẻ bắt tay dẫn Cảnh và người phụ nữ vào phòng khám. Căn phòng được sơn màu trắng rất đẹp, vệ sinh rất lịch sự, bồn rửa tay màu trắng có đầy đủ xà phòng, thuốc sát trùng, dụng cụ trong phòng khám có bàn khám sản khoa còn mới tinh, xung quanh có tấm rèm kéo ni lông dày màu xanh lá cây, bên cạnh là máy siêu âm rất mới, hiện đại ba chiều cùng với hai cái hộp, một đựng găng tay cao su, một đựng bao cao su. Bác sỹ Mihai rất có kinh nghiệm nghề nghiệp, nhẹ nhàng ân cần hỏi Lan:

          -Chị năm nay bao nhiêu tuổi? Chị có bảo hiểm sức khỏe không, có bạn đời hay chồng, đã sinh con lần nào chưa, chu kỳ kinh nguyệt có đều không, thường kéo dài bao nhiêu ngày? Chị mất kinh mấy tuần nay rồi? Chị làm nghề gì? lúc đó bác sỹ Cảnh chỉ là người phiên dịch cho Lan. Lan trả lời:

          -Dạ, thưa bác sỹ em 37 tuổi,  Em có bảo hiểm sức khỏe, có chồng và hai con rồi ạ. Chu kỳ kinh nguyệt đều, thường kéo dài 4 ngày ạ. Em mất kinh được năm tuần nay rồi. Em buôn bán ở chợ ạ.

Lan vừa trả lời vừa trình giấy tờ tùy thân và thẻ bảo hiểm sức khỏe. Bác sĩ Mihai hỏi tiếp:

          -Chị có dùng phương pháp tránh thai nào không, như: dùng thuốc, đặt vòng hay một phương pháp nào khác? Những lần trước sinh thường hay phải mổ, có mấy lần nạo thai? Chị cảm thấy trong người bây giờ thế nào? Ăn uống, ngủ thế nào? Có hay buồn nôn và nôn không? Có đau tức hai ngực không? Chậm kinh mấy tuần rồi?

          -Dạ, em không dùng phương tránh thai nào, hai lần đều đẻ thường, chưa lần nào nạo thai. Dạ, năm ngày nay lúc nào bụng dưới đau lâm râm, buồn nôn, mệt mỏi, chán ăn...có căng và hơi đau hai ngực. Dạ, chậm có kinh đã mười hôm nay rồi.

          Sau đấy bác sỹ Mihai đưa cho Lan một ly nhựa bảo đi vào phòng vệ sinh lấy nước tiểu. Một lát sau Lan đưa ly nước tiểu vào, bác sỹ Mihai đi găn tay cao su dùng một que thử thai nhúng vào nước tiểu thì que thử thai hiện lên hai vạch màu đỏ. Bác sỹ Mihai xác định ban đầu là có thai,  rồi bảo Nga cởi quần và vén áo lên, lên bàn khám sản khoa, Dùng máy siêu âm ba chiều rất hiện đại siêu âm rất kĩ bằng hai phương pháp. Phương pháp thứ nhất là siêu âm vùng bụng dưới từ trên xuống. Phương pháp thứ hai là dùng dụng cụ dài được bọc bao cao su đưa vào âm hộ siêu âm từ dưới lên. Mới trễ kinh hơn mười ngày, nên trên hình ảnh siêu âm chưa nhìn thấy rõ phôi thai, cả kể cả tim của thai nhi. Bác sỹ Mihai khám cả hai ngực không thấy khối u nào, chỉ thấy tuyến sữa rất căng và rất đau. Bác sĩ nói chắc chắn là có thai, rồi làm hồ sơ đầy đủ ghi toa thuốc giảm nôn, thuốc Elevit(thuốc bổ cho phụ nữ có thai). Dặn cố gắng ăn uống ngủ cho tốt và viết rõ ràng và dặn đi dặn lại mấy lần:

          -Chắc chắn chị có thai nhưng mới hơn mười ngày nên chưa thấy phôi thai và thường sau sáu tuần mới nhìn thấy tim thai. Đúng một tuần sau chị phải đến khám lại. Nếu các triệu chứng nặng thêm thì bất cứ lúc nào dù ngày hay đêm chị cứ quay trở lại đây! Và lần sau đến khám cần có phiên dịch, không phải lúc nào đồng nghiệp của tôi cũng giúp chị được đâu, chị cho biết số điện thoại.

          Bác sĩ Mihai đợi gần hai tuần sau vẫn không thấy bệnh nhân quay trở lại khám liền gọi điện cho bệnh nhân nhưng không thấy nhấc máy.

 

                                                  ***

          Sau đấy bốn tuần vào một đêm đông rất lạnh, tuyết rơi đầy phủ kín, trắng cả mái nhà, đường đi...Lan sốt rất cao, vã mồ hôi, đau bụng bên phải quằn qoại ...không thể chịu được cố bò sang nhà hàng xóm người Hung bên cạnh, nơi chị thuê nhà, nhờ gọi xe cấp cứu đến một bệnh viện gần nhất. Tuyết rơi xuống làm thành dải băng dài từ trên mái nhà, hàng cây,... Đường đóng băng trơn như có một lớp mỡ dày. Xe cấp cứu nhấp nháy đèn vàng và rú còi liên tục, các xe đang đi phải dừng lại nép bên đường. Dù bốn bánh xe được cuốn bằng dây xích bằng sắt nhưng cũng phải đi rất chậm, thỉnh thoảng bị mất lái chạy chạy vào lề đường. Đến bệnh viện, Lan không mang theo giấy tờ khám lần trước ở khoa sản. Đầu tiên bác sỹ trực gọi hội chẩn, nghĩ là do viêm ruột thừa cấp hay u nang buồng trứng bị xoắn liền chuyển xuống khoa ngoại. Nhưng siêu âm thì họ phát hiện ra là chửa ngoài dạ con bên phải, gần vỡ. Họ gửi ngay xuống khoa sản để mổ cấp cứu. Mổ xong Lan được chuyển về phòng hậu phẫu. Những cơn đau sau mổ lại hành hạ Lan, y tá phải thường xuyên túc trực bên cạnh, truyền dịch có pha thuốc giảm đau và kháng sinh liên tục. Ngày thứ hai sau vết mổ Lan không còn đau nhiều nữa nên chuyển đến phòng bệnh có hai giường.

          Sáng hôm sau y tá dẫn một bệnh nhân tên là Lakatos Erika khoảng dưới 30 tuổi, người gầy dáng cao, mặt quắt lại, tóc và mắt màu đen, mặt tươi tỉnh, đầu quấn khăn thêu màu trắng có̀ viền đỏ, viền đen. Mặc quần áo diêm dúa màu vàng nhạt, mang một túi xách màu đỏ đặt lên giường cạnh Lan nằm. Cô ta nói thao thao bất tuyệt. Lan nghe hiểu câu được câu chăng nhưng hiểu Erika đã có 4 đứa con, 2 trai, 2 gái. Đứa thì mắt xanh, da trắng, đứa thì mắt đen, tóc xoăn màu đen, đứa thì mắt nâu...Cả 4 đứa đều không biết là con của ông bồ nào. Erika là người Digan – một dân tộc du mục từ miền Trung Á, phía bắc Ấn độ nhưng không rõ từ vùng nào, đã sống khắp các nước Châu âu hơn chín trăm năm nay. Đó là dân tộc có nền văn hóa thấp nhất, mức sống nghèo khó nhất, cũng là dân tộc đáng thương và tội nghiệp nhất châu Âu.

          Dân số Hung chỉ có dưới 10 triệu dân, hàng năm giảm hơn 30000 người, nên rất khuyến khích sinh đẻ. Việc nạo thai được kiểm tra rất nghiêm ngặt. Trước tiên phải đi khám ở bác sỹ sản khoa, rồi giấy khám chấn đoán có thai cầm giấy đến nộp cho phòng Bảo vệ bà mẹ và trẻ em. Bác sỹ phòng Bảo vệ bà mẹ và trẻ em đưa cho Erika một tờ khai và một cái check phải nộp 35000 forint(tương đương 150 USD), Erika không biết chữ nhiều nên bác sỹ viết dùm vào tờ khai rồi bảo Erika ký tên vào. Sau ba ngày không có người kiện cáo gì Phòng mới được cấp giấy phép cho nạo thai. Erika không có tiền để trả phải trình giấy khai sinh của cả 4 đứa con còn nhỏ không đứa nào có tên bố, nên được miễn không phải trả tiền.

          Erika thoăn thoắt thay quần áo, khoác chiếc áo choàng màu xanh lá cây của bệnh viện, vui vẻ huýt sáo và hát giọng ồm ồm như đàn ông bằng tiếng Di gan, chờ một lúc sau y tá dẫn đến phòng nạo thai. Hơn 30 phút sau nằm trên cáng được một người hộ lý đàn ông to khỏe đưa về và bế Erika đặt lại lên giường. Một giờ sau tỉnh lại hoàn toàn liền mở túi ra lấy đồ ăn, thức uống thỏa thê ăn uống như không có chuyện gì xảy ra. Đến trưa chiều những thức ăn bệnh viện của Lan không ăn hết, Erika xin ăn luôn. Bác sỹ dặn phải nằm nghỉ đến 6 giờ chiều, nhưng mới hơn 3 giờ đã đi tắm, thay quần áo chào Lan rồi ra bến xe công cộng để về nhà mà không báo với với y tá hay bác sỹ nào cả, chỉ nói với Lan có thể ngày mai sẽ quay lại lấy hồ sơ  ra viện.

          Sau một tuần ra viện, Lan đi cùng người phiên dịch người Hung rất giỏi tiếng Việt đến văn phòng luật sư Kovach Attila để ra hạn thẻ cư trú. Luật sư đã ngoài 45 tuổi, mắt đen hơi nâu, thân mình cao to, mạc bộ comle màu đen, thắt ca-vát màu xanh đen rất sang trọng và lịch sự. Chắc ông ta là người Do thái. Nhìn thẻ cư trú của Lan, luật sư bảo ngay:     

           -Thẻ cư trú của chị hết hạn hơn tuần nay rồi, lẽ ra chị phải đến nộp cho Sở Ngoại kiều hơn cả tuần nay. Bây giờ thì quá chậm. Chị cần một giấy bệnh án nằm viện hay chứng nhận ốm đau của bác sỹ thì may ra Sở Ngoại kiều mới làm kéo dài hạn cư trú, nếu không thì sẽ bị trục xuất về Việt Nam.

          Lan vội vàng về lấy bệnh án mới nằm viện đưa cho luật sư và kể lại quá trình bệnh tật. Luật sư Attila  nghĩ: Như vậy việc kéo dài cư trú giấy tờ là ổn. Luật sư Attila rất mừng, mắt ánh ngời lên rất lanh mãnh, xảo quyệt và nghĩ đến vụ kiện hai bác sỹ chấn đoán sai dẫn đến hậu quả nguy hiểm cho bệnh nhân. Kovah Attila biết rất rõ tất cả bác sỹ làm việc ở bệnh viện công hay tư nhân ở Hung đều phải đóng bảo hiểm bắt buộc, nếu không may bệnh nhân chết hay tàn tật do bác sỹ điều trị thì hãng bảo hiểm phải chi trả hoàn toàn cho bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân. Vụ kiện này thắng hay thua thì ông ta cũng đều được tiền. Mỗi lần lên tòa án Attla đều được 100 USD do Lan trả, mà nếu thắng kiện thì được thêm 30% tiền bồi thường cho thân chủ. Luật sư Attila gọi ngay cô thư ký viết giấy kiện và một giấy ủy quyền cho luật sư vụ kiện đưa cho Lan ký. Trước khi ký phiên dịch đã nói rõ cho Lan, nhưng Lan chẳng chú ý nên không hiểu gì cứ ký vào tờ giấy.

          Sau một tuần thì bác sỹ Cảnh nhận được thư bảo đảm của bên công an hình sự gửi về và mời tới làm việc. Lúc đó Cảnh mới hay là người đồng nghiệp Mihai đã lên trước đó hai ngày rồi. Cả hai người bị hỏi cung một cách riêng biệt. Bác sỹ Cảnh trước sau như một chỉ trả lời: «Tôi chẳng qua là người phiên dịch, vì đây không phải là chuyên môn của tôi. Người khám trực tiếp là bác sỹ Mihai khám rất kỹ và chẩn đoán đúng». Phía công an hình sự hỏi cung Deak Mihai:

          -Tại sao ngài chẩn đoán sai, người ta có thai mà anh không chẩn đoán không có thai, dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng đến tính mạng cho bệnh nhân. Trình độ chuyên môn và trách nhiệm của ngài thế nào? Ngài có biết không, nếu bệnh nhân tử vong thì ngài phải vào tù và bị tước bằng bác sỹ, suốt đời không bao giờ được hành nghề y nữa!

          Deak Mihail đưa toàn bộ tờ giấy khám ra, chỉ kết quả làm thử nước tiểu, kết quả siêu âm:

          -Thưa ngài, Tôi đã chẩn đoán có thai và hẹn chị đó một tuần sau quay trở lại, nhưng chị ấy không quay lại, chắc chị ta ngại vì không biết tiếng, hơn nữa ngày hẹn khám chắc không thuê được phiên dịch và sợ mất buổi bán hàng ở chợ. Đây không phải là lỗi của tôi!

          -Tại sao trong những trường hợp khó chẩn đoán mà ngài không gọi hội chẩn. Người hỏi cung cố xoáy vào tình tiết này.

          -Về chuyên môn của tôi thì trường hợp này quá đơn giản, Tôi là bác sỹ sản khoa, mang chức danh giáo sư đã hơn mười năm nay rồi, hơn nữa người dẫn bệnh nhân là bác sỹ Cảnh là một bác sỹ nội khoa giàu kinh nghiệm cũng mang chức danh giáo sư thì tôi cần gì phải gọi bác sỹ khác đến hội chẩn! Diak Mihai tự tin trả lời.

          Hơn một tháng sau hồ sơ vụ án được hoàn tất gửi sang tòa án. Tòa gọi Deak Mihai, Lan và luật sư Attila, người phiên dịch, còn Mihai không thèm thuê luật sư mà do tòa án chỉ định luật sư. Còn Cảnh với tư cách là nhân chứng nên không cần luật sư bào chữa.

          Biết vụ kiện 2 bác sỹ giỏi và đã làm đúng chuyên môn và chức trách không hề đơn giản để thắng kiện, nhưng luật sư Attila vào loại tinh ma, tham tiền và xảo quyệt....Phải cho vụ kiện kéo dài để mỗi lần ra tòa sẽ thu được 100 USD từ thân chủ và làm người bị kiện ngụt chí không muốn kéo dài vụ xử, hy vọng tìm thêm được một lỗi nhỏ nào đó. Muốn theo kiểu bào chữa cho giới giang hồ, còn bày cho Lan nói trước tòa thế nào cho lợi nhất. Vì tiền đã từ lâu tâm hồn Attila đã  đanh lại như vó ngựa chiến phi trên đường đá giữa mùa hè thiêu đốt.

                                             ***

          Vào một buổi sáng trời sắp sửa sang xuân trời còn rất lạnh, tuyết chưa tan hết đầy dấu chân người, dấu xe chạy không còn màu trắng nữa mà thành màu vừa trắng và đen bẩn thỉu, ướt át. Gió thổi mạnh luồng qua các dãy phố, những cành cây vẫn còn trơ trụi lá, đàn chim bồ câu ủ rũ trên nóc nhà, thỉnh thoảng vỗ cánh bay một vòng rồ̀i lại quay về chỗ cũ. Những chú chim nhỏ tìm những lỗ hổng của các tòa nhà chui vào tránh rét. Trước tòa nhà xử án chỉ có lác đác vài bông hoa mộc lan nở bung ra màu hồng trắng đưa mùi hương thoang thoảng và hoa mưa vàng (tiếng Hung: Arany eső virág, một trong những loại hoa nở sớm nhất đầu xuân, màu vàng rực không có một lá cây, khi hoa gần rụng hết mới xuất hiện lá). Deak Mihai, luật sư của Mihai, Cảnh, Lan, luật sư Attila và người phiên dịch lần lượt đi vào cổng tòa án đi qua chỗ khám an ninh, áo khoác ngoài, dày và những thứ kim loại cho vào chiếc khay nhỏ đi qua máy rà vũ khí, người được khám bằng máy rà cầm tay.

          Mọi người đến trước phòng 201 ở tầng hai. Sau một hồi chuông reo. Tòa gọi thứ tự từng người vào và kiểm tra rất kỹ giấy tùy thân. Trong phòng có nhiều dãy ghế ngồi ở phía sau, phía trước là bàn của chánh án, thẩm phán, công tố viên và một bàn thư ký, còn ở giữa phòng là vành móng ngựa. Chánh án, thẩm phán, công tố viên và các luật sư bào chữa mặt áo choàng màu đen. Chánh án hỏi từng người một, có ai là người thân hay họ hàng với nhau không? Tất cả đều nói là không có.

          Chánh án nói qua về vụ án cho tất mọi người nghe. Câu hỏi đầu tiên dành cho Mihai:

          -Tại sao ngài chẩn đoán sai, người ta có thai mà  chẩn đoán là không có, đẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng cho bệnh nhân? Trình độ chuyên môn và trách nhiệm của ngài để đâu? ngài có biết tội này nằm trong bộ luật hình sự ..., chương....nào không?

          -Thưa tòa, đã gọi là chẩn đoán không ai dám khẳng định % cả, nhưng trong trường hợp này tôi đã chẩn đoán đúng có thai và hẹn chị đó một tuần sau quay lại khám, nhưng chị ta không thực hiện, chắc chị ta ngại vì không biết tiếng, hơn nữa ngày hẹn khám chắc không thuê được phiên dịch và sợ mất buổi làm việc.

          Chánh án quay sang hỏi chị Lan:

          -Có đúng như vậy không?

          -Tôi biết tiếng Hung không nhiều, nên nghe bác sỹ Cảnh phiên dịch, lúc đó chắc không chú ý nên không hiểu hết ạ.

          Chánh án quay sang hỏi Cảnh:

          -Anh là người làm chứng, có đúng như thế không?

          -Đồng nghiệp tôi khám đúng trình tự, đầy đủ, chuẩn đoán đúng, làm hồ sơ đầy đủ và tôi đã dịch sang tiếng Việt cho bệnh nhân, lúc bấy giờ không biết có bệnh nhân có chú ý và hiểu hết không?

          Luật sư của Lan giơ tay xin nói, chánh án đồng ý

          -Thưa tòa, tại sao ngài là bác sỹ trưởng khoa mà chẩn đoán sai bệnh, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng cho bệnh nhân. Trình độ chuyên môn và trách nhiệm của ngài thế nào? đạo đức nghề nghiệp của ngài để ở đâu? ngài là bác sỹ có thuộc hết những lời thề của Hypocrat không? nếu bệnh nhân tử vong thì ngài sẽ thế nào? rồi lại nói tiếp:

          -Tại sao anh khám khoa sản lại không có y tá trợ giúp, lại không đeo găng tay? Mà lại khám cả vùng ngực, như vậy là cố tình xâm hại tình dục.

          Nghe luật sư của Lan nói từ xâm hại tình dục Cảnh và Mihai vừa ức, vừa cười thầm trong bụng:

          -Bệnh này khám quá đơn giản không cần có y tá trợ giúp. Nếu cần thì đã có đồng nghiệp giúp đỡ. Sao ngài lại nói tôi xâm hại tình dục? Bằng chứng nào? Ngài có biết mỗi ngày tôi phải khám bao nhiêu ca như thế này không? Việc này nên để thân chủ của ngài trả lời.

          Bác sỹ Mihai nói tiếp:

          -Khi khám tôi hoàn toàn có đeo găng tay, và khi đưa dụng cụ khám cũng có dùng bao cao su. Thế khám sản khoa mà không khám ngực thì đó không phải là khám sản khoa.

          Bác sỹ Cảnh nói:

          -Đồng nghiệp tôi đã làm đúng!

          Luật sư của Lan liền nói với bác sỹ Cảnh:

          -Ngài ngồi phía sau tấm rèm chỉ nghe và phiên dịch, làm sao nhìn thấy được?

          -Tôi nhìn thấy đồng nghiệp tôi khám xong có vứt găng tay cao su vào thùng rác. Đeo găng tay trước khi khám bệnh nhân là một động tác bắt buộc của bác sỹ sản khoa và nhiều khoa khác. Biết đâu bệnh nhân bị bệnh truyền nhiễm...

          Tòa hỏi:

          -Thế chỉ có bác sỹ và bệnh nhân, thì bây giờ ai nói đúng, ai nói sai?

          Luật sư của Lan nói:

          -Cái quan trọng nhất là ngài đã chẩn đoán sai, có thai ngoài tử cung mà ngài không biết, khi gần vỡ ra phải đi mổ cấp cứu.

          -Cái đó trong chuyên môn chỉ có chúng tôi mới biết, chị ta và ngài không có chuyên môn nên không thể biết được. Khi chị ta đến khám mới mất kinh năm tuần, trễ kinh mới hơn một tuần, thử nước tiểu dương tính, nhưng hình ảnh siêu âm phải hơn một tuần mới thấy hình ảnh phôi thai và hơn sáu tuần sau mới thấy tim thai. Chính vì vậy tôi cũng đã dặn chị ta một tuần sau đến tái khám lại nhưng chị ta không đến. Nếu một tuần sau trái khám chắc chắn tôi đã xác định rõ thai nhi nằm ở trong tử cung hay vòi trứng, buồng trứng(còn gọi là chửa ngoài tử cung) và đã xứ lý kịp thời, Mihai nói.

          Tiếng gõ vào máy tính nhanh đều, chính xác và lặng lẽ của cô thư ký trẻ cùng máy ghi âm được mở liên tục.

          Luật sư của Mihai không cần phải nói lời bào chữa nào. Thẩm phán và công tố viên không hỏi thêm gì cả. Chánh án gõ búa gỗ xuống bàn, tuyên bố phiên tòa hôm nay tạm dừng.

          Cứ bốn tuần lại phải đến hầu tòa một lần. Có lần đến phiên dịch bị ốm nên phiên xử phải chuyển sang lần khác nhưng Attila vẫn thu tiền của Lan như mọi lần. Tất cả có bảy lần xử, vẫn những câu hỏi đó, hỏi đi hỏi lại nhiều lần. Cảnh và Mihai bực mình vì phải bỏ công việc chuyên môn, bỏ nhiều hội nghị khoa học cả trong và ngoài nước, mà bác sỹ ở Hung làm việc ở bệnh viện hay phòng khám tư hàng năm phải đi hội nghị khoa học hay viết báo cáo để được 50 điểm, sau 5 năm có đủ 250 điểm mới được cấp giấy chứng nhận hành nghề. Bây giờ phiên xử cứ kéo dài, phải xin nghỉ làm nhiều cũng không thể được, nhiều bệnh nhân thì cứ chờ bác sỹ. Mỗi lần vào trung tâm thành phố kiếm chỗ đỗ xe cũng đâu phải dễ. Cảnh khẳng định trước tòa: «Tôi là người làm chứng, không hề tham gia khám, chỉ với tư cách phiên dịch giúp chị ta thôi. Cảnh xin tòa án lần sau không phải tham gia phiên xử nữa. Nghe, nhìn thấy gì, tất cả sự việc chỉ có thế thôi và đã nói hết trước tòa». Ba lần sau xử sau cùng Cảnh được tòa cho phép không đến. Còn luật sư Attila muốn bảo vệ cho thân chủ của mình thắng kiện để kiếm được hưởng 30% tiền thắng kiện, cứ luôn nhắc đi, nhắc lại mấy vấn đề: thứ nhất là chuẩn đoán sai, thứ hai đi khám sản khoa không đeo găng tay, không có y tá trợ giúp đây có thể cố tình hành vi xâm hại tình dục, còn thứ tư là y đức kém.

          Cứ mỗi lần xử là Mihai phải đứng trên vành móng ngựa, phiên tòa kéo dài tám tháng. Đến lúc Lan hiểu, chán ngấy vụ kiện cáo này vì mất bao nhiêu tiền, lại không đi làm được, vụ kiện càng kéo dài chỉ nuôi béo luật sư, luật sư chỉ là thằng tham tiền, xấu xa, đểu giả, đê tiện,... Lan biết mìmh bị lừa, vụ kiện chắn chắn sẽ thua lúc đó phải trả tiền vụ kiện, tiền phiên dịch...Cuối cùng Lan quyết định nói hoàn toàn sự thật trước tòa để vụ án để chấm dứt. Lan thua kiện. Mihai trắng án.

          Xong vụ xử Lan ra khỏi tòa nhà xử lòng nặng trĩu, nỗi buồn thấu tận tim gan, thẩn thơ không biết đi đâu, về đâu bây giờ? Một mùa Thu nữa lại về, trời đã xế bóng, cả khoảng trời vô tận trong xanh thỉnh thoảng những gợn mây nhỏ, mỏng, trắng như bông cứ vờn qua Mặt Trời lặng lẽ đi về hướng đông rồi tan biến. Trên trời những máy bay dân dụng bay rất cao nhả ra những vệt trắng kéo dài thẳng tắp đi về nhiều hướng. Những vệt trắng cứ mỏng dần rồi biến mất. Lan ước được bay trên  một chuyến bay nào đấy bay về với chồng con, họ hàng...cuối cùng cũng đành phải quay về căn hộ thuê nhỏ bé, xấu xí, ẩm thấp nằm khóc nhớ về gia đình, quê hương, đất nước. Lan miên man suy nghĩ: sao cuộc đời của con người thật vô thường, ngắn ngủi, cuối cùng ai cũng phải trở về hư vô cát bụi, sao lại không thương yêu đùm bọc lẫn nhau...mà lại độc ác, tàn nhẫn, phũ phàng...với chính mình. Theo chiều dài của lịch sử nhân loại chưa bao giờ hết chiến tranh, trí tuệ con người càng thông minh thì chiến tranh càng tàn bạo và khốc liệt hơn. Không chỉ thế, vì lòng tham của con người đã vô tình tàn nhẫn, phủ phàng với thiên nhiên dù đã sinh ra và nuôi mình. Dám chặn cả những dòng sông, làm dòng sông phải quầy quại, còn dám làm hồ chứa nước chứa hàng tỷ mét khối nước có thể làm lệch cả tâm Trái đất. Rồi lại biến đổi gen bao nhiêu loài thực vật và động vật từ có hạt thành không hạt, không còn khả năng sinh sản, để đến một lúc nào đó triệt tiêu nòi giống...-những hậu quả không ai có thể lường trước được.

 

                                                  ***

          Lan mất rất nhiều tiền, công sức cho vụ kiện để nuôi béo luật sư Attila, ức lắm kể cho nhiều bạn bè ở chợ nghe, rồi cũng đến tai đội trưởng bảo vệ chợ La tinh(có nhiều dân tộc nghèo buôn bán ở đó), ông tên là Ferenc Tibor, ngày xưa từng học trường sỹ quan an ninh, sau khi ra trường làm ở Cục cảnh vệ của Bộ quốc phòng chuyên tháp tùng các nguyên thủ quốc gia. Hơn 10 năm phục vụ ông xin nghỉ việc thành lập công ty bảo vệ riêng, có một bộ phận bảo vệ chợ. Sau khi nghe được chuyện của Lan và nhiều nạn nhân người Việt, Trung quốc, Mông cổ và các nước Ả rập khác khuynh gia bại sản vì luật sư Kovac Attila. Ông quyết tâm trả thù cho những nạn nhân của nó.

          Ông Ferenc Tibor lên kế hoạch. Một hôm ông rủ hai đồng nghiệp rồi phân công một người mang camera ngồi trong xe để quay, còn người thứ hai thường xuyên đi theo ông đội trưởng mở máy ghi âm đến đỗ xe gần văn phòng luật sư Kovach Attila. Chờ chiếc mercedes màu đen bóng lộn của Attila đến, ông đội trưởng cho xe nổ máy chạy qua xe Attila và cho xe va quẹt nhẹ vào gương chiếu hậu bên trái. Attila hô hoán lên, chạy ra đứng giữa đường ngăn xe lại. Ferenc Tibor bình tĩnh xuống xe xin lỗi, chưa nói hết lời xin lỗi thì bị Attila dùng tay phải đấm rất mạnh vào mặt ông ta, nhưng là người võ nghệ cao cường đã tránh được và ôn tồn nói tiếp:

          -Xin lỗi ông lần nữa, tôi đã sai và sẽ viết giấy bảo hiểm cho Ngài, hãng bảo hiểm sẻ trả toàn bộ số tiền mua gương mới và tiền công lắp gương cho Ngài. Xe của tôi có đóng bảo hiểm hai chiều mà. Attila hiểu hạng bảo hiểm sẽ trả tiền nhưng vẫn bắt Ferenc Tibor phải trả ngay với số tiền 200 USD. Ông bảo:

          -Tôi không trả được bây giờ vì tôi không có sẵn tiền trong túi. Xin ngài tha lỗi cho tôi. Attia nhảy xồ đánh ông túi bụi, nhưng tránh được và cố chạy đi, Attila chạy theo đấm vào lưng vào đầu rất mạnh, ông quay lại chắp tay lạy Attila. Attila càng say máu lên dùng hai tay bóp cổ ông ta, nhanh như tia chớp dùng miếng võ rất hiểm đấm mạnh vào mặt Attila làm bốn răng cửa trên và ba răng cửa dưới rơi xuống đất, máu ộc ra đầy miệng nằm sóng xoài xuống đất. Và ông nói to:

          -Thưa Ngài, tôi chỉ đánh mang tính phòng vệ thôi nhé!

          Đường bị tắc nghẹn, cả đoàn xe ùn lại kéo còi in ỏi, có nhiều người bước ra khỏi xe hiện trường xảy ra thấy vậy liền gọi xe cấp cứu và công an tới. Chưa đầy mười phút họ đã có mặt ở hiện trường. Nhân viên y tế làm nhiệm vụ cấp cứu, công an hình sự chụp ảnh, lấy mẫu hiện trường, tìm vật chứng, nhân chứng. Khi tìm nhân chứng mọi người lặng lẽ tản đi hết, vì không ai muốn làm chứng vì dây đến công an, tòa án, chỉ có hai nhân viên của Ferenc Tibor đứng ra làm chứng...Công an giao thông khẩn trương làm nhiệm vụ phân làn cho xe chạy. 

          Từ đầu đến cuối hai đồng nghiệp đã ghi âm và quay camera toàn bộ. Sau đó Attila thưa kiện, nhưng ông đội trưởng đã có hai nhân chứng đầy đủ bằng chứng qua camera và máy ghi âm, Lão Attila đành phải thua kiện.

 

                                                            ***

          Bảy năm sau, một hôm Cảnh cần mua một đôi giày thể thao vào một cửa hàng rất to hơn bốn trăm mét vuông ở giữa trung tâm thành phố bán rất nhiều dày, quần áo và dụng cụ thể thao Nike, Addidas,... toàn những hàng hiệu nổi tiếng rất đẹp, từ lúc mở đến lúc đóng khi nào cũng đông khách. Không ngờ chủ cửa hàng lại Lan. Lan mừng lắm khi gặp lại Cảnh kể lại bao chuyện đã qua. Sau vụ xử Lan ngày đi làm, đêm đi học tiếng Hung. Ông Trời cho làm ăn may mắn, thuận lợi nên chẳng mấy chốc giàu có. Sau năm năm chồng hết thời hạn trục xuất ở Châu âu, Lan đón chồng cùng với hai đứa con sang Hung. Cuộc sống gia đình Lan hạnh phúc và sung sướng. Lan gọi nhân viên tìm cho Cảnh một đôi dày vừa chân, rất đẹp và rất ưng ý cho vào túi ly non. Cảnh trả tiền nhưng Lan không lấy tiền và nói:

          -Em xin tặng bác sỹ.

          -Tôi đã giúp gì được chị đâu, mà chị không lấy tiền của tôi, Cảnh nói.

          -Chính anh là người cho em nhìn nhận đúng về cuộc sống trên Đất Hung này, đó là điều vô giá đối với em!

 

Budapest, Đầu Xuân 2018

 

Từ khóa
Chia sẻ

Tin khác

0 bình luận

Bình luận

Email sẽ không được công khai trên trang.
Điền đầy đủ các thông tin có *